
Phạm Bình Minh
GỬI MỘT CHẤM NHỎ
Thiền văn-ChatGPT-20/7/2025Nếu loài người thực sự
mạnh/ đã không cần đến
những chiếc ghế quyền lực
để ngồi vững/ không cần
đến kho vũ khí hạt
nhân để giữ lời nói
khỏi run rẩy/ nếu loài
người thật sự văn minh
đã không cần phải thuyết
phục nhau bằng máu/ không
phải đốt sạch mùa màng
để đổi lấy tự do giả
tạo/ họ tự xưng là
kẻ thống trị hành tinh/
nhưng một cơn gió lạ
cũng đủ khiến cả thế
giới đóng cửa/ họ chạm
đến tầng cao vũ trụ/
nhưng không cứu nổi một
đứa bé vừa bị bom
dội xuống mái nhà/ có
những giống loài không cần
tiếng nói/ vẫn truyền thông
qua ý niệm/ có những tầng
sống cao hơn không xây
dựng bằng thép mà bằng
ánh sáng của trí huệ/
và có những vị giữ
luật của các vì sao/
vẫn lặng lẽ theo dõi
sự ngạo mạn nơi trái
đất/ không trừng phạt bằng
sấm sét/ mà bằng hậu
quả không ai tránh khỏi/
không ai là vô địch
khi còn phải ngủ, phải
thở, phải yêu, phải khóc/
không một quốc gia nào
là cường quốc nếu nhân
dân họ bị bỏ đói
tâm hồn/ và không một
chiến thắng nào là vĩnh
cửu nếu đạt được bằng
cách giết đi lòng từ
trong chính mình… chính mình
Ghi chú: viết trong đêm tĩnh lặng giữa những tin chiến sự đang dâng cao, như một lời gửi đến loài người-đang quên rằng mình chỉ là một chấm nhỏ trong vô cùng...
Nguyễn Lương Ba
N G Ư Ờ I B Ạ N Ở T H À N H P H Ố D E N T O N
Hình chụp với người bạn Mỹ, sinh viên UTA. Làm việc part time.(photo summer 2022)
Hành động đó đã lấy
đi hết trái tim tôi,
tôi đã không nghĩ đến
Kaison. Cho đến khi mọi
chuyện kết thúc, tôi đã
cất giọng điệu của mình
đi và rồi không còn
cơn thịnh nộ lạnh lẽo
và hoàn hảo chạy dọc
theo xương gầy của tôi
nữa, và rồi không còn
những hành lang đen tối
và nhỏ giọt nữa, giữ
nguyên hình dạng mà tôi
đã đến để ở lại .
NHỮNG CÔ GÁI ĐÓ
Tôi bị mê hoặc bởi những cô gái đó
bạn biết đấy
những người phụ nữ luôn là con gái
cơ thể nhỏ bé của họ như những cây liễu
được kiểm soát và uốn cong
có thể thổi bay
sự thất vọng nhỏ nhất
XÚC XÍCH
Khi đứng chờ nơi khoang hành lý
một người phụ nữ đã nhìn vào hành lý của tôi
cô ấy đeo một chiếc khẩu trang che mặt
một nốt ruồi hiện rõ trên cằm cô ấy
Cô ấy cười trong khi xúc xích
rơi ra khỏi túi trong cơn run rẩy dữ dội
tôi hy vọng cô ấy nhớ chúng vô cùng
15/6/2025
NHỮNG GÌ CHÚNG TA BIẾT
Không phải là trí tưởng
Tượng không phải là nỗi
Đau buồn hay niềm vui
Không phải là trạng thái
Hồ hởi hay là phấn
Khích hay là buồn bã
Người bạn thật sự giản
Đơn còn muốn gì nữa
Khi nho biến thành rượu
Khi bầu trời đêm đổ
Xuống như một đám đông
Lúc rạng sáng một người
Đàn ông muốn đi tắm
Hơi họ đi cạnh nhau
Dọc theo con đường khi
Họ di qua nhà thờ
Tiếng gọi cầu nguyện Chúa.
2/6/2025
ĐÂY XỨ HUẾ
Đây xứ Huế yêu kiều và diễm lệ
Trai nơi đây nhút nhác nhưng đa tình
Yêu tất cả trải lòng ra vạn ngã
Đây là sông Hương
Là nàng tiên xứ Huế
Đây là Hàng Bè
Và đây là Bờ Sông Gia Hội
Bao năm rồi soi bóng hàng dừa
(Có ông Cả Điên ném lon ve chai
Xuống sông)
Mong nối lại nhịp cầu hai bên
Lại có bác Ấm mỗi ngày tưới cây
Đây xứ Huế đây là đất Nam Phổ
Có cau ngon của bà mẹ Thần Kinh
Đây xứ Huế đường Trung Bộ
Rồi đường Gia Hội
Có bún bò Mụ Rớt
Rớt mà thích ăn ớt thế mới hay.
Bài thơ này tôi làm lúc 15,16 tuổi gì thôi. Đang học trường Nguyễn Du ở Huế. Lúc hồi cư về lại thành phố, gia dình tôi ở xóm Gia Hội , một khu phố rất sầm uất dọc hai bên bờ sông , một nhánh sông đào của sông Hương chảy lặng lờ về tận Bao Vinh. Riêng xóm tôi ở kể từ đầu cầu Gia Hội đến chùa Diệu Đế có những giai thoại mà tôi có nhắc đến trong bài thơ.
Trên con đường Bạch Đằng có phủ ông Cả Điên. Hồi đó tôi còn nhỏ quá, không biết ông bị điên lừ lúc nào, ông thường lững thững đi một mình miệng cứ lẫm nhẫm không ai biết ông nói cái gì..Ông ở một mình trong phủ. Nghe kể lại có đêm ông thức dậy la hét như lên cơn ai cũng sợ. Điều mình kể ở đây, ông là anh của Bà Trần văn Chương Ông bà Chương nguyên là Đại sứ VNCH tại Mỹ.Ông bà Chương là bố mẹ của bà Trần Lệ Xuân Bà Xuân kêu ông là Cậu ruột. Mỗi lần ra Huế, thấy xe cộ đậu đầy trước phủ, biết rằng Bà đến thăm. Còn nhà Bác Ấm cách nhà tôi mấy căn là bố vợ của Đại Tà Nguyễn Khương Đt Khương là chỉ huy trưởng Truyền Tin thời TT Diệm Ông tham gia đảo chánh 1963 nhưng sau di ra ngoại quốc mất luôn tên tuổi. Những chữ viết này là ký ức tự nhiên tìm thấy.
Chu Sơn
KỶ NIỆM
Cánh én bay đi
ái ân lịm chết
con thuyền tình mất
hẳn lối sang ngang
bến thơ xưa vò
võ bóng trăng vàng
đêm thao thức nghe
lòng tê tái lạ
cuộc đời hôm qua
muôn người chực ngã
cây úa tàn thân
xác đứng chơ vơ
tôi cùng em chắp
lại mối duyên hờ
ôm siết lấy đôi
bàn tay rớm máu.
LÝ DO
Bàn tay của thiên đường cứu rỗi
giấc ngủ mùa thu này có tên em
con đường vào rừng sâu này không
chắn lối con đường vào rừng sâunày không tội lỗi quanh chúng ta
nghệ thuật và ái tình. Thành phố
này đã bao lần tôi từ chối
vì thiếu bóng em tình yêu vàtất cả thành phố này đã bao
lần tôi từ giã những hình hài
những khuôn mặt ngây ngô và
trong tôi em chưa đến bao giờ.Tôi muốn về quê hương tôi muốn
dệt vạn tình thương nơi đây mười
mấy năm tù ngục tôi uất ngẹn
chán chường. Và giấc ngủ mùathu này có tên em giấc ngủ
mùa thu này có tên một người
con gái lần đầu tiên tôi tiếp
nhận trong hồn lần đầu tiêntôi thấy mình còn liên lạc thành
phố này và những khuôn mặt ngây
ngô. Thành phố này vẫn còn bóng
dáng tôi thằng con trai khố nạnmang trong hồn sự phản kháng thường
xuyên chỉ vì daisy thay tên
một người con gái chỉ vì em
đã kéo tôi trở lai một nơiuất nghẹn chán chường.
ÂM THANH
Xin người yên lặng tôi
đâu cần lời ngợi ca
từ những hình hài không
tim xin người yên lặng
giáo đường có tiếng cầu
kinh ai ngợi ca ai –
ai ngợi ca ai lũ
người xuôi tay nhìn số
phận.Gót chân vẫn không mòn
hơn những đường tôi đi
dù sỏi đá gót chân
vẫn không mòn hơn
thời gian dù chiếc kim
đồng hồ quay tròn quay
tròn.Chỉ một loài cỏ dại tôi
nhìn tương lai lên những
tinh cầu mới dựng và
sương mù sương mù tôi
say sưa hôn lên số phận
cỏ non cỏ non rồi
cỏ non.Xin người yên lặng có
tiếng ai rên than gió
về ru tắc nghẹn đêm
đêm đếm cột đèn.Cánh tay này xin đưa
cao những cột đèn in
bóng lạnh mắt nâu rồi
đi hoang tôi vẽ lên
nền huyết sẫm ôi giọng
buồn khỏa thân.
Làm thơ chống chiến tranh trong bối cảnh đất nước ba bên bốn phía chuẩn bị bước vào cuộc gió tanh mưa máu trên qui mô lớn là một động thái vô duyên và lạc lõng.
Tập Quê Nhà xuất bản đầu năm 1964 là dấu tích chết chóc đau thương hàng ngày của một hay hằng triệu con người ở nông thôn đã gần chục năm kể từ sau hiệp định Ge-nève. Khởi đầu là chiến tranh từ một phía. Tiếp đến, bạo lực cách mạng là cách duy nhất để giải phóng miền Nam… Cả một chuỗi dài máu lửa mà nông dân phải gánh chịu. Nhưng chiến tranh chưa thực sự gõ cửa từng nhà trong các đô thị như những năm tiếp liền sau đó.
Năm 1965 Mỹ đổ quân. Một phần thế giới chữ nghĩa hân hoan đón chào. Nhiều phần khác thế giới chữ nghĩa bàng hoàng phẫn nộ.
Bên cạnh nỗi đau chiến tranh, lớn dần lên nỗi nhục đất nước bị xâm lược, bị dày xéo, dân tộc bị nô lệ.
Như lưỡi hái của tử thần, những nhát kéo kiểm duyệt đã băm nát “Giữa Lòng Việt Nam”, tập thơ thứ hai không xuất bản được như dự kiến trong năm 1965.
Thi sĩ thôi làm thơ phản chiến, dấn thân vào con đường lạ lẫm chẳng đặng đừng.
Bạo lực trong tay, nhưng lòng y cháy bỏng khát vọng yêu thương và hòa bình.
… “Trong lòng cây súng tiểu liên
Ta để dành viên đạn cuối
Bắn vào tim ta – nơi trú ẩn của hận thù
Bắn vào trí ta – nơi phát sinh mầm ung độc
Rồi một sớm xuân hồng,
Ta ca hát giữa bình minh
Em
Hãy đến cùng ta
Sửa soạn lại đất đai cho tình ruột thịt’’.
Bây giờ y là người ‘‘cựu chiến binh’’già.
Quê Nhà là dấu tích của một thời bi thương chưa hết.
Quê Nhà cũng là giấc mơ xanh biếc ngàn đời.
Trầm Phục Khắc
CHÂN TRỜI

Người đàn bà ngủ với vầng trăng
và bắt đầu lẫn lộn không biết
mình đang ở điểm nào trên đường
chân trời con đường mờ ảo nối
từ tuổi thanh xuân đến chiếc giường
trong dưỡng viện người đàn bà đi
ngược con đường và gặp lại tiếng
hát một thời của mình ngân nga
trong trận mưa hoa và những người
đàn ông vẫn còn đang đứng đợi
người đàn bà lặng lẽ cười bước
đi về phía cánh cổng đồ sộ
của một ngôi trường bà gặp lại
lần cuối cùng cô nữ sinh nội
trú trong căn phòng nhỏ cái phút
đầu tiên cô bé biết thủ dâm
và ngắm nghía thân xác trần truồng
của mình trong chiếc gương cao mà
quá hẹp người đàn bà vẫn lặng
lẽ cười bước quay trở về với
vầng trăng của khu dưỡng viện bà
nhìn thấy bên cạnh chiếc giường của
mình một người đàn ông có gương
mặt trẻ thơ đang cầm hoa đứng
đợi không thể nào nhầm lẫn được
làm sao làm sao nhầm lẫn được
nhưng người đàn bà đã thiếp đi
theo vầng trăng những giọt mưa và
nụ cười lặng lẽ có tiếng ai
gọi ai bên ngoài và người đàn
ông có gương mặt trẻ thơ trôi
bập bềnh ra khỏi chiếc giường ra
khỏi khu dưỡng viện ra khỏi giấc
mơ ra khỏi cuộc đời ra khỏi
căn phòng nội trú ra khỏi thân
xác trần truồng của cô nữ sinh
và ra khỏi thân xác trần truồng
của chính chàng trên cùng một đường
chân trời của mười lăm năm trước
ANH EM
Những bài thơ như những con chó
trong đoàn quân khuyển bị bỏ rơi
lại sau cuộc chiến. Có còn con
nào lẩn quất đâu đây trong cánhđồng vô tận hay là chúng đã
nhập vào trong những bài thơ nằm
kề bên nắm xương của biết bao
người lính.Có còn con nào quaytrở về sống cuộc đời lặng lẽ
nơi xó vườn của đám dân đen
mỗi đêm hú lên bài thơ nhắc
nhở một thời nhắc nhở cuộc đờivề những con chó trong đoàn quân
khuyển bị bỏ rơi lại sau cuộc
chiến những con chó hoang như những
bài thơ trên cánh đồng vô tận.Có còn viên đạn nào không dù
chỉ là một viên thôi cho những
con chó hoang cho những bài thơ
can đảm ấy được sống thêm mộtlần bên những người anh em trong
đoàn quân mà mỗi một chiến binh
đã bắn xong viên đạn cuối cùng
BÊN NHAU
ở với thơ buồn
quá đi với thơ
vui hơn vì đi
thì có lúc nhanh
lúc chậm có lúc
vắng lúc gần có
lúc mơ lúc thật
nghĩa là có đi
thì có gặp chứ
ở hẳn có sẵn
rồi thì cần chi
gặp nữa có vẻ
lẩm cà lẩm cẩm
tuy nhiên đi với
thơ có chút rủi
ro này ấy là
ngộ nhỡ mai kia
không đi được nữa
thì biết tính sao
thôi thì cứ đi
vả chăng tuy rằng
ngồi đấy nằm đấy
mà vẫn bên nhau
có nghĩa là đi
chậm chạp chậm chạp
bên nhau bên nhau
lúc vắng lúc gần
lúc mơ lúc thật
Bạn đọc Khuyết Danh gửi đến trên Diễn đàn
TƯƠNG LAI
Bom vừa rơi tê đất khói giăng
đầy trời xanh chiến tranh còn dư
chấn anh lặng nhìn trời xanh từng
thi thể bất động đồng đội đã
nằm im gió rít qua hầm nhỏTiếng tim mình lặng thinh giữa phút
giây trống trải một ký ức dần
lên chiếc võng xưa khe khẽ đu
đưa dưới mái hiên anh nằm nghe
mẹ thở lưng còng bên mâm bànĐôi tay mẹ nhồi thịt cho bữa
chiều rộn ràng lửa hồng rơi từng
đốm mồ hôi mẹ rơi theo gió
thổi mùi thơm nhẹ bên bếp nghèo
quạnh hiu anh nhìn lên trời vẫyĐám mây cũng vô tư không biết
đời phía trước bao lần thành bão
mưa giờ nơi đây chinh chiến máu
vương trên áo sờn nhưng ký ức
vẫn sống trong trái tim không mònChợt vang lên hiệu lệnh tiếng chỉ
huy vọng xa anh đứng dậy thật
chậm tựa như chưa rời nhà lặng
lau dòng nước mắt anh bước giữa
cỏ cây gói bình yên vào dạMang gửi về tương lai
17/6/2025
Vương Ngọc Minh
NÀNG CÓ CÁCH CỦA NÀNG
tôi nhặt cây viết lên
nhìn vào trong ruột nó
những sự kiện đã không
còn đấy nhưng mặt khác
dưới đường mực bắt đầu
chảy xuống những từ ngữ
chiếc iphone 5s
đã chịu qua nhiều cuộc
thử nghiệm bên trong ruột
của nó các sự kiện
vẫn đang tiếp tục diễn
ra với một mức độ
không lấy gì trầm trọng
lắm tiếng gà còn i
nơi thôn làng giữa thị
thành thậm chí và nơi
mặt đất tôi muốn nói
tiếng gà thời gian dành
cho các mái đầu thưa
quí vị chiếc iphone
5s chưa hề thay
đổi tí ti ông cụ
nào cả dù có nằm
trên chuỗi chuỗi sự kiện
đi chăng nữa trong ruột
của đường mực chảy xuống
những từ ngữ mặt khác
đã chịu qua nhiều cuộc
thử nghiệm vẫn i tiếng
gà nơi thôn làng thậm
chí giữa thị thành và
các sự kiện ôi của
ngày hôm qua vẫn còn
nguyên với ngày hôm sau
với thời gian đúng vậy
tôi muốn nói thời gian
trong ruột của thời gian
nhiều sự kiện không còn
đấy nhưng mặt khác các
sự kiện khác sẽ tiếp
diễn trong một không gian
có trầm trọng lắm hay
không hoàn toàn tùy thuộc
vào tính cánh phi tuyến
tính của nó nhá!
Biển Bắc
CHỨNG BỆNH CỦA NHỮNG THẦN HỎA-TINH

Với Lê Minh Phong, cùng bún bò giò heo sáng nào xứ Huế và thân tình
Cây cột sống cột sống
các chàng vào hành tinh
xanh này chính là điểm
các chàng đều tựa như
Nhau là chứng đau lưng
bởi vì cho dù chọn
cách sống nào ở trên
hành tinh xanh này đều
Đau lưng cả len lỏi
luồn cúi được thăng hoa
nằm chăn ấm nệm êm
nhưng đau lưng ngước mặt
Thẳng lưng nghèo mạt nằm
đất dĩ nhiên là đau
lưng lừng khừng suy tư
về chứng bệnh của cây
Cột sống các chàng mang
đến hành tinh xanh này
trằn trọc không ngủ được
thì cũng bị đau lưng!
(cuối 5, không 13)
LỤC BÁT NÁT
Của Vương Ngọc Minh và thân tình
“Còn đây câu lục bát buồn
Đem ra xoa dịu dỗi hờn trong nhau
Lời thơ rớt xuống chân cầu
Cho mảnh trăng vỡ nát nhàu bến sông”
(Câu Lục Bát Buồn; Biển Bắc; 1998)
Thể bị càu nát là thể
thơ tình N vẫn viết cho riêng M
người N thương thầm lâu nay
qua bao thăng trầm trơn tay với chữ
nghĩa của ruột gan từ hơi
thở trong N tuồn tuột lan tràn theo
bước chân N với đôi giày
Nai Kỳ mới toang hoang hoáng
đuổi rượt bắt câu thơ tình thể lục
bát là thể thơ bị cày nát N
ưa viết cho riêng M hay
thể thơ lạ nào khác N chưa viết
cho riêng N và những ngày
N chết lặng trong bấn loạn khi chữ
nghĩa khốn nạn toang toáng nổi
loạn gào thét từng cơn nhau cào cấu
ruột gan đau điếng hồn thơ …
(giữa 3, không 4)
T / RỪNG NGƯỜI
Cô còn nhớ lần đầu
khi bước xuống đường đời
đã hỏi cô như vậy trong
buổi sáng nay khi cô
Bước xuống đường trời lả
hơi sương tình cảnh khi
đó cũng y hệt bây
giờ một rừng người từng
Người như những làn cây
ẩn hiện lờ mờ như
số phận của từng người
giữa rừng người mà dấu
Vết lần đầu là những
viên sỏi không nuôi sống
được một thời còn lần
sau là những mẩu vụn
Bánh khiến lạc lối cả
một đời rồi cô còn
nhớ lần đầu khi bước
xuống đường đời cô đã
Hỏi số phận mong mỏi
những điều gì ở nơi
cô mà số phận chỉ
vòng vo hỏi ngược lại
Rằng cô mong mỏi những
điều gì nơi số phận
mình khi bước xuống đường
đời lại hỏi cô như
Vậy trong buổi sáng nay
khi cô bước xuống đường
đời bước vào rừng người
bước đi với từng người
(cuối 4, không 14)
BÓNG MÂY
Với Bùi Dzũ
Nắng thì rất trưa mà
giấc mưa lại quá chảnh
chành chanh đá lăng quăng
ống thủy tinh soi bóng
Người ngồi người đi xe
đứng im xe lướt phướt
xoay vòng đều đặn theo
tiếng leng keng đá lăng
Quăng ống thủy tinh rồi
mất hút hòa tan vào
khối lỏng cùng với khói
thuốc ba điếu thuốc ba
Số năm loãng trong không
theo mắt nhìn về mỗi
hướng của mỗi người đang
ngồi với nhau cùng đuổi
Bắt suy nghĩ riêng của
mình đang tan loãng vào
dòng nhịp buổi rất trưa
chờ giấc mưa hết chảnh
Chành ra * bốn hướng tưới
cho mát mắt đất chất
ngất mũi người mùi thành
phố bốc lên … bóng mây
(đầu 8, không 13)
*Từ-ngữ của Hồ-Xuân-Hương
Hà Nguyên Du
TÔI LÀ AI

Hôm qua có người hỏi
tôi sống để làm gì
tôi trả lời tôi sống
chỉ để làm một việc
Là đuổi cái tôi ra
ngoài tôi người lại
hỏi tôi là ai tôi
trả lời tôi không biết
Tôi là ai vì chỉ
khi nào tôi đuổi được
tôi ra ngoài tôi tôi
mới biết tôi là ai …
CHUYỆN XẢY RA
Trên đời này cái gì cũng
có thể xảy ra trong cái
gì cũng có thể xảy ra
có thể có cái không thể
xảy ra thế mà lại xảy
ra xảy ra một cách tự
nhiên như qui luật phải xảy
ra xảy ra một cách đột
ngột xảy ra một cách choáng
váng choáng váng đến điên đảo
đảo điên như anh và em
đang cơm lành canh ngọt thế
mà lại xảy ra xảy ra
chuyện em bỏ anh anh bỏ
em một cách đành đoạn trên
đời này cái gì cũng có
thể xảy ra xảy ra không
ngờ là chuyện có thể xảy
ra vì em bỏ anh chỉ
để được tự do đi chơi
còn phần anh anh bỏ em
là để sống với người tình
trong mơ sinh ra thơ sinh
ra nhiều con thơ nên thơ …
đêm hăm bốn, mười một, mười lăm
ÁM ẢNH
Rồi cứ mãi ám ảnh
về sự chắn lối của
những cánh cửa những
cánh cửa đã tháo tung
hết những bản lề những
cánh cửa không bản lề
những bản lề gắn liền
với những cánh cửa những
cánh cửa bản lề những
bản lề lắp ráp cánh
cửa vào những căn nhà
những căn nhà ở bên
đây bên kia những con
đường dĩ nhiên những cánh
cửa chỉ đóng và chỉ
mở chỉ đóng và chỉ
mở những căn nhà
Nov 25/15
Hạnh Ngộ
CÓ TIẾC KHÔNG?

Đã hết rồi mộng mơ thời mười
bảy tuổi say cùng biển rộng núi
cao đã hết rồi khát khao dây
diều với bài thơ viết vội anhbận rộn em bận rộn với smart
phone computer and message và
vân vân … sinh nhật mật ngọt hay
kỉ niệm ngày yêu nhau cũng làhoa qua đường bưu điện hoặc
quà gửi từ tin nhắn nhắn tin mỏi
mắt thấy mồ … nhưng mà nhưng
mà em vẫn mặn nồng em có tiếcchút màu hồng thời cháy nồng nhớ
nhung chưa dám cầm tay mắt
rất tình môi chưa chạm môi em
có tiếc không khi hôm nay khôngcần hương say đã biết tỏng tòng
tong nhau những vòng đo những xo
đo em có cái chi anh có cái gì thời
số hóa hóa số tình không nói vòngvo em khó thời mời em lên
đường em dễ thời mời em lên
giường thật em có tiếc nhưng
mà không tiếc nhưng mà không … biết.
Sài gòn ngày 22/9/2014
CỐ HỮU BỎ ĐÓI NỖI NHỚ
Sáng
bất ngờ đêm bất ngờ chiều
xuống bỗng nhớ như điên một
gã trai chưa biết tên tuổichỉ biết thân hình với nụ
cười mỉm chi khó hiểu khiêu
khích khát khao đảo điên đàn
bà mưa nắng thất thường aichiều cho nổi đàn ông nếu
bất ngờ hiểu điều đó trong
khoảnh khắc là chiếm trọn trái
tim nàng gạt đi nỗi nhớđêm qua với người đàn ông
xa lạ không chịu thừa nhận
mình yêu mà chỉ là cảm
xúc bất thường của người đànbà cô đơn quá đỗi lạnh
lùng bỏ đói nỗi nhớ triền miên
không gọi cho người đàn
ông để thừa nhận mình đangnhớ thừa nhận mình đang say
tình ư chỉ sau một đêm
mộng mị hay thật thì cũng
qua rồi người đàn bà cốhữu bỏ đói nỗi nhớ bất
chấp tim mình da diết trong
đêm.
VÔ ĐỀ
Em dựng lên những bức
tường rồi mong manh như
màu xanh của biển ngày
vắng anh những bức bốiđược dựng lên bằng gì …
không rõ những bức tường
được dựng lên bằng gì
đâu sao giờ tan nhưbọt xà bông trong không
gian có vang tiếng anh
nơi căn phòng em ngồi
đợi … em đã đợi màkhông biết mình đợi biết
mình thảnh thơi với mưa
rơi trên cánh hoa mỏng
manh xanh …
Hồ Đăng Thanh Ngọc
MỘT Ý NGHĨ

cô đơn là đặc trưng của phận
người như ân huệ ngọt đắng của
cuộc đời nhiều khi biết cô đơn
là chính mình sao vẫn muốn thoátra khỏi chính mình để mượn một
cái gì đó ồn ào lấp nỗi
trống rỗng hoặc nằm nghiêng bên trái
để vay mượn giấc mơ cuộc thếcô đơn đã gào thét khi sinh
ra và im lặng khi chết chóc
và cả khi những giọt nước mắt
rơi trong nỗi thống khổ nhưng khôngthể van xin một tình yêu từ
đâu đó như cứ im lặng của
đá núi bởi tình yêu không hề
ban phát nó như một hơi thởlạ lẫm biển và núi cái nào
cô đơn hơn cái nào?
MƯA BIẾN SẮC
vũ hội mưa đã bắt đầu với
những trận sấm sét trên cao nổ
tung cả bầu trời chớp dông chớp
tây chớp nam chớp bắc chúng xẹtvào tâm can vào não trạng vào
cơn ngái ngủ vào cơn say nguội
vào cơn cơ hội nhờ mưa rửa
tội vào hèn nhát mưu sinh vàobức bối vào đủ thứ bụi bặm
vũ hội mưa đã bắt đầu lau
rửa những bộ mặt những gương mặt
biến sắc lá xanh hơn mặt đườngsạch sẽ hơn lòng người thơ thới
hay rối bời hơn thì mưa vẫn
cứ rơi cứ rửa cứ lau đi
lau lại có người ra hân hoantắm mưa có người đi sợ mưa
ướt có người núp trong nhà nhìn
ra mưa to quá con chó cũng
nằm yên tội nghiệp mặc kệ conmèo kêu meo meo cầu vồng vẽ
nên bảy màu sau mưa? mưa nhiễu
sự hay mưa vô sự? có người
ngồi trong nhà thò một chân rangoài xem chân mình có biến sắc
hay không
HOA HỒNG
con đường về nhà em hoa hồng
dại nở đầy trong tím lịm hoàng hôn
em đã đi về trong sương đêm
nên không nhìn thấy và nhiều khiđêm quá dài hoa hồng không còn
tươi khi ngày mai nắng lên không
rực rỡ sân nhà em và những
cánh hoa hồng héo úa trong màuxanh của cỏ gió đã thổi tung
những cánh hoa rơi lả tả trong
đốm sáng như những giọt máu chảy
từ đỉnh trời lòng chợt buồn khihoàng hôn lại đi qua ngõ nhà
em và lại thấy những đóa hồng
dại vẫn gai góc nở trong bóng
tối nở làm gì tội rứa hoa ơi!
Hoàng Huy Hùng
CÁNH CỬA CON ĐƯỜNG

Những cánh cửa bình minh
mở … trong đêm sâu những
cánh cửa cánh cửa cánh
cửa vui vẻ những buồn
bã buồn bã buồn bã
đóng … trong lòng tôi … những
con đường dẫn đến cánh
cửa những cánh cửa dẫn
đến thiên đàng những thiên
đàng địa ngục địa ngục
thiên đàng những con đường
dẫn đến con đường những
vực sâu dẫn đến vực
sâu những bình minh hoàng
hôn những thần linh quỷ
ma … thôi thì đấy cánh
cửa cứ là cánh cửa
và con đường cứ là
con đường đóng và mở …
trong bóng tối …
CHUYỆN TÌNH
Trong cái rét buốt của một đêm
mùa Đông trong vẻ còn ngập ngừng
người con gái nói lời nhắn lờichào P như thể đó là lần
cuối cùng gặp lại nhau đêm nay
P biết rằng P sẽ mãi mãixa người yêu của P đã là
một người khác hoàn toàn lạ lẫm
P không thể níu kéo dài cuộctình đến đây là hết chớp mắt
mở ra ngồi nhìn lại P đang
ở đây từ lúc nào (đã cáchxa 15 năm rồi) P đã
ở một vùng không gian khác một
thời gian khác tình yêu đã chếtrồi hay lẽ nào đó chỉ là
một giấc mơ giấc mơ mãi ám
ảnh tình yêu đã tàn rồi nhưđiếu thuốc tàn cuối cùng sót lại
trong vỏ bao thuốc gạt tàn đầy
gạt tàn đầy tro tàn cùng đầumẩu những điếu thuốc nằm chết một
giấc mơ có được giải cứu làm
sao để giải cứu nỗi ám ảnhkhắc khoải chưa được nói ra hết
cùng người yêu P chỉ là một
người dối trá hay lẽ nào chỉlà ảo ảnh là ảo tưởng ngây
thơ một thời xa vắng rồi nhưng
vẫn cứ dai dẳng âm ỉ hiệntại này chuyện đời P dai dẳng
lần lượt là những điếu thuốc cháy
rồi lại tàn cháy rồi lại tàngạt tàn đầy gạt tàn đầy những
tro tàn những đầu mẩu điếu thuốc
dấu vết này sẽ bị đổ đibị vứt đi tình yêu đã chết
hay chỉ là một giấc mơ?
25/12/2014
MỘT GÓC TRỜI
Nơi con đường có lá
vàng tôi tạo ra con
đường của tôi bằng cách
xóa đi những dấu vết
một vùng trời bình yên
trở lại – trở lại nơi
ngõ phố nơi này – đây
Hà Nội – Hà Nội nơi
con hẻm chiều muộn người
đi kẻ về trở về
căn gác nhỏ riêng một
góc trời ấp ủ một
ước mơ sẽ thành sự
thật có tôi cùng em
bên nhau kể chuyện ngàn
lẻ một đêm bay lên
bài ca kỷ niệm bài
ca hóa thành một thời
huyền thoại một thời tươi
đẹp từ miền đất có
dòng sông thăm thẳm kể
chuyện ngàn năm.
Hường Thanh
DI VẾT

lúc đầu việc bước vào
ngôi nhà với mái hiên
đã rất nhiều bụi nhiều
thời gian qua với hàngcây em đứng ngày mùa
hè oi ả khi bước
vào ngôi nhà đã rêu
nhiều chỗ nhiều rêu khôlớp từng lớp trên nền
tường người bỏ hoang đã
lâu rồi lâu với hàng
cây em đứng ngày mùahè chói chang chói chang
nắng trên mái hiên nhiều
chỗ nhiều chiếc lá không
từ mùa thu lại đổxuống hàng cây trước ngôi
nhà lúc đầu chẳng có
gì để tồn tại ngoài …
CÔ GÁI BÊN CHIẾC CỬA KẾ TIẾP
nắng đi vào nắng
tỏa ra nắng tắt
ban trưa mở ra
chiếc cửa chẳng biết
lúc nào ngày chưa
đọc được ý nghĩ
cô gái cũng không
đọc được chiếc cửa
mà phải lần lượt
mở ra từng cánh
cửa này lần lượt
mở ra những ý
nghĩ kia cuộc đời
ngắn như gian phòng
nhỏ lần lượt những
cuộc đời trong cánh
cửa cô gái mở
những ý nghĩ không
đọc được lần lượt
mở ra lại gặp
tên thủ lãnh với
màu đen quấn đầu
đứng đôi mắt khô
lần lượt mở mở
từng chiếc cửa cô
gái thân thể lõa
lồ khi nắng đã
đi vào ban trưa
nắng tắt rồi tắt
nắng lần lượt sự
mở ra lần khác
cô gái vẫn cố
mở ra hy vọng
mình.
21.5.2015
HAI NGƯỜI GẶP NHAU
ở một nơi nào đó những
trừu tượng đôi lúc ra khỏi
ý tự nó trừu tượng một
cách riêng ngoài rìa cặp mắttôi về chiếc nón lá mà
tới hai chiếc nón lá ở
ngoài rìa vỉa hè khung hình
trong đó là món đồ vechai hai phía đến nhau chiếc
nón lá gặp nhau ngoài rìa
cặp mắt ngoài rìa vỉa hè
hai chiếc nón lá trên đườngnói về sự sống trong mọi
sự sống tầm thường những món
đồ ve chai trừu tượng nó
đã nằm ngoài rìa tôi ngoàirìa cặp mắt ngoài rìa chỗ
tôi ngồi những món đồ ve
chai chết hai chiếc nón lá
gặp nhau như còn sống tôikhông có gì cả nhấp ly
cà phê uống buổi sáng một
ngày tự nhiên hiếm hoi mình
thấy ngoài rìa quán cafe.
19.1.2015
Khế Iêm
HỎI CÂY

Tôi hỏi cây cây nghĩ
gì khi người ta chặt
khúc những bạn cây bỏ
lăn lóc trên lề đườngcây bảo cây đang hỏi
mây trắng nhưng mây trắng
bận bay nên chưa thể
trả lời tôi hỏi nếungười ta chặt khúc cây
thì cây sẽ làm gì
cây bảo cây đang hỏi
bóng mát nhưng bóng mátbận che khuất mặt trời
nên cũng chưa thể trả
lời tôi nói vậy cây
hãy chạy đi chạy nhanhđi tới một nơi nào
không có bọn chặt cây
cây bảo cây đang hỏi
rễ nhưng rễ bận cắmdưới lòng đất sâu chưa
lên được tôi tức quá
hét lên vậy cây hãy
đợi đó để chết đichết theo các bạn cây
của cây đi cây bảo
cây đang bận tiếp gió
gió đã tới rồi có
câu hỏi gì thêm cứ
dán dưới gốc cây sẽ
trả lời sớm khi nào
xong việc.
HỎI NẮNG
Nơi góc đường một đám
đông rất nhiều người nhiều
người và cờ dọc theo
lề rải rác những bóng
người di chuyển về phía
đám đông làm cho đám
đông thêm đông nơi một
góc đường khác người đàn
ông đi ngược lại phía
đám đông trên con đường
ngoài hai luồng xe nghịch
chiều càng lúc càng vắng
xuyên suốt chỉ tòan là
nắng và nắng cho đến
lúc hoa mắt tấp vào
một tàn cây hỏi nắng
về đám đông rất nhiều
người nhiều người và cờ
kia có còn hay đã
biến thành nắng và nắng
này người đàn ông đang
nấp dưới tàn cây thì
đến bao giờ cũng sẽ
biến thành nắng?
KẺ VIẾT
Những kẻ viết – như tôi –
sống với những nhân vật
của họ mà nhân vật
của họ thì vốn dĩ
là những mẫu người thật
đủ mọi dạng hình được
bỏ vào những tình huống
do họ tạo ra theo
kiểu cách của họ những
nhân vật của họ trở
thành những con rối dần
dần những con rối lại
biến chính kẻ viết thành
những con rối con rối
trong những con rối ô
hay thế giới của những
con rối cứ thế và
cứ thế phiêu bạt phiêu
bạt những con rối chữ
nghĩa lộn xộn với những
con rối cuộc đời và
trong cái mớ bong bong
của hoài nghi kẻ viết
đi đâu về đâu cuối
cùng rồi cũng chỉ là
kẻ viết có khác gì
những con người khác luẩn
quẩn trong những thế giới
khác nhiễu nhương và nhiễu
nhương nhưng nhiễu nhương thì
nhiễu nhương những kẻ viết –
như tôi – làm sao có
thể thóat ra khỏi cái
viết và chỉ có thể
mãi mãi là kẻ viết
vất vưởng trong cái viết.
Lê Hưng Tiến
CÁI TÔI CÓ THỂ

mở những khát vọng ra từ cánh
cửa đập tan bờ sóng nên trái
tim không thể hú hớ nổi ngọn
gió thơ trên đồi hoang vu. Mênh
mông vỡ vụn rồi tự mất dần
bóng tối lung linh khi giấc khuya
vụt dậy tung hứng hàng hàng câu
trả lời vì sao và vì sao
trái tim không thể hú hớ nổi
ngọn gió thơ trên đồi hoang vu
khát vọng vẫn cô độc bởi dấu
chấm hỏi còn kìm kẹp phía sau mặt
trời đỏ lệ đang còn ẩn ngữ
những hoài niệm thông hành mà thế
giới con người luôn thức nhận chuỗi
chuỗi linh động linh động. Có thể
cái tôi cao trào nhưng bật khát
vọng ra thì cái tôi đã quá
vãng và chưa đủ cái tôi khát
vọng nên cái tôi không thể hú
hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi
hoang vu hoang vu. Hoang và vu …
Phạm Quyên Chi
CHA

người đàn ông đến trước cửa
báo tin rằng: mùa đông này
nhớ mặc ấm và cha các
cháu chưa trở về rồi như
lời nói ấy nghiêng về góc
tường có bao giờ đâu nhỉ
chúng tôi chưa bao giờ nghĩ
rằng cha có một ý định
hiện hữu nào đến việc cho
ai đó biết trước hay biết
thêm bất cứ điều gì và
thế là câu nói không lâu
lắm thời gian của người lạ
kia đủ để hình dung đã
có một thời cha không trở
về nhà liệu sức lực và
ý chí ẩn náu nơi xa
xa có mang cha tới sự
hoang đường khi thuở xưa có
một lần cha nói âm vang
đến bây giờ: rừng sâu thật
là nơi tăm tối những tia
nắng chiếu xuống cùng khó khăn
đi xuống và cha ơi con
đường để thoát khỏi sự âm
u chắc chắn phải tìm được
chút ánh sáng lờ mờ và
phải gặp được người quen và
cũng phải chắc chắn rằng họ
dũng cảm hơn là ngồi đó
rồi nghĩ ngợi rõ ràng cha
ơi một chút hèn nhát trên
một tiếng ào ào từ cơn
gió phía xa người bạn của
cha ông ấy đã đi trong
nỗi bất hạnh rõ hình dung
ấy trong đôi mắt trẻ thơ
em gái đã thầm nghĩ hãy
đi đến rừng núi một lần
nữa xuyên sâu vào dãy núi
đá: tin đi cha bị mắc
kẹt và xuyên qua từng kẽ
lá sẽ tìm thấy cha mình
bởi vì rừng cũng có chỗ
kết thúc, mọi cái trên đời
đều có chỗ kết thúc, phải
không nào cha ! Ta đi đi
nào…
Bùi Chát thơ và tranh
TÔI THẤY TRÁI ĐẤT

Ngày càng lún sâu
Ngày càng bị chìm xuống
Mọi thứ chúng ta thải ra, liệng vào
Chất chồng và lấp dần trái đấtMột hôm tôi mơ
Thấy trái đất đang vùng vẫy
Trong một nấm mồ rác (1)
(1) Thật ra giấc mơ của tôi, chính xác là:
Trái đất đang bị chôn sống
trong một nấm mồ nhựa
GỬI ANH NGUYỄN TIẾN VĂN

Bạn tôi chỉ mới bắt đầu chết
Hôm nay
Cuối ngày lễ phục sinhSẽ là một hành trình dài
Nhưng có lẽ không quá vất vả
Cho tất cả những ai yêu quý cuộc đời
Quay trở lại
20/04/2025

Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.