Đào Quốc Minh
CÁNH ĐỒNG CỐ HƯƠNG
ôi cánh đồng cố hương tôi
chiều ba mươi sụt sùi tiếng nước
con quốc đau lòng trên mảnh ván đò trôi
ván đò trôi ôi hỡi ván đò trôi
như con mắt em tôi ngập một trời rầu rĩ
lạc bến bờ lạc dòng thế kỷ
bóng tháp xưa như bong bóng hải hà
em chẳng về đắp mộ cho hoa
ôi cánh đồng cố hương tôi
chiều ba mươi chuông chùa làng lạnh lắm
nằm hắt hiu tổ mối rỗng trên gò
tiếng đã tắt những kinh cầu xa vắng
bởi trong lòng mang đứa bé bơ vơ
lau rậm rì lạc mất giấc mơ xưa
ôi cánh đồng cố hương tôi
chiều ba mươi linh hồn con chó nhỏ
bỏ tôi đi xa tít tận chân trời
tôi ngồi khóc trên nóc nhà không cánh
đang trồi lên từ nhân gian bất hạnh
những – nấm – mộ – mặt – trời
tiếng sủa nào vọng lại phía xa xôi
Trích: Thơ "Phục Sinh", Nxb Hội Nhà Văn, 2024.
Anh Hồng
ĐỘC THOẠI
Còn rất nhiều điều đang dang dở
chẳng lẽ lại buông tay?
khi gạch đá ném vào ta tơi bời đau đớn
khi những mặt nạ xung quanh rơi rơi
từng gương mặt méo mó, dị dạng hiện ra
không phải mặt người …
Còn rất nhiều điều đang dang dở
chẳng lẽ lại ngủ quên trong màn đêm êm dịu?
mơ một giấc mơ được bay qua ngọn núi cao
nhất chạm đến bầu trời …
được khóc cười riêng ta …
Chẳng lẽ lại buông tay?
khi bóng tối ập về xóa nhòa vệt sáng
sót lại bên chân trời vời vợi
tiếng vạc kêu thống thiết …
bám riết ta như xé nát lòng …
chẳng lẽ … và chẳng lẽ?
Trích thơ "tôi & đêm và", Nxb Hội Nhà Văn, 2013 (Thân quí tặng nhà thơ Khế Iêm)
n g . a n h a n h
ĐÃ LÀ MỘT PHIỀN TOÁI SỐ 18
Khi anh nói yêu em
Loài quỷ dữ ẩn mình hiện hữu
Không chờ triệu hồi
Tái sinhKhi anh bảo không thể ngừng yêu em
Cây hương thảo lìa đời
Hơi thở lên đồng ép lồng ngực
Giọt nước mắt vỡ thanh âmKẻ thất bại mang hành trang quá nửa đời
người.
Em
Chối từ
Đoạn kết viên mãn
Chúng mình hai cá thể nhân từ
Đợi hoàn lươngKhi anh nói yêu em
Loài quỷ dữ ẩn mình
Đừng đùa bỡn
Lần thứ hai
Trích thơ “Đã Là Một Phiền Toái”, Nxb Đà Nẵng, 2019
Mão Xuyên
KẺ KHỞI NGUỒN
Chính anh, kẻ khởi nguồn mọi thứ
Kẻ đã yêu một người bằng tất cả
Vào một khoảnh khắc, và ruống bỏ
Họ khi anh không còn thuộc khoảnh
Khắc ấy, kẻ đã tạo ra cái bóng của
Mình, kẻ đã tự moi xương sườn
Chính mình, kẻ đã nói với cái
Bóng, tất cả đều là anh
Anh là bóng tối, là ánh
Sáng và anh là cái không thể nói
Lẫn cái hiển nhiên được bật
Lên thành tiếng, nhưng những cái
Bóng giờ đã quên mất chính mình
Vẫn thường rỉ tai nhau từng
Tiếng rên của anh khi cầm
dao tự xẻo da thịt
Mai Văn Phấn
BÂY GIỜ MƯA PHÙN
Khi mưa phùn đã làm lại từ đầu
Anh còn trong mơ hét vang trong bóng tóc
Em bảo khi ấy em đã tỉnh
Bởi không gian ấm ướt đang về.
Cứ thương anh sao mơ nhiều, mơ lâu quá
Bởi lúc đó anh vẫn muốn hết mình
Thế còn ai cầm tay em,
Nghe tiếng thở của em bên kia mộng mị …
Anh bỗng sợ rồi mưa phùn nghe thấy
Biết chúng mình đã trẻ trung hơn xưa
Những ý nghĩ lung tung chạy cùng sóng lá
Mùa này nụ mầm thường lên rất nhanh.
Trích thơ “Nghi Lễ Nhận Tên”, Nxb Hải Phòng, 1999. (Quí tặng Tạp chí Thơ)
Phan Như
NÓN
Em đan những ngón tay màu xanh
gọi mùa thu về bên dốc núi
khi ta lăn tháng ngày gió bụi
gặp em bỗng nhớ quê nhà
Em đan những vần thơ tím ngát
gọi nắng xuân về bên phố xưa
khi ta nửa đời hương khói nhạt
gặp người lại nhớ rừng xưa
Tôi không mua cây lá trên ngàn
tôi đâu bán bài thơ phố tím
tôi chỉ là chàng xe thồ chở nón
đem rừng thăm lại phố xưa
Tôi xin đan một vòng tay ngà xanh
để em che nụ cười xa vắng
đời đi qua một ngày gió động
quai tình tôi buộc nắng mưa
Trích thơ “Sóng Vỡ Mạn Đời”, Nxb Đà Nẵng, 1999.
Lê Hưng Tiến
NHỮNG CON CHỮ TÁI SINH
Thời gian dãn nở
Tôi đốt mình cháy xuyên màn đêm
Những con chữ dật dờ sống sót
Những con chữ giành giựt sự sống cho nhau
Những con chữ bị thiêu rụi trong cái chết
tức tưởi
Những con chữ í ới bầy đàn oán than
Và những con chữ đôi lúc biết trước số phận
của mình
Tất thảy chỉ sự dãn nở thời gian
Khi con quay chạy vạy giấc mơ
Những con chữ hiển linh từ 4 giờ đến 5 giờ
sớm muộn
Mặt trời không dám đổ màu hồng lên
đường đi của cỏ
Tôi cũng không biết lối về của đôi mắt nhớ
Thần quái bỏ hoang ngoài hành lang
ngữ nghĩa
Tất thảy chỉ sự dãn nở thời gian
Khi thời gian lại tiếp tục dãn nở
Sự phóng sinh là tội đồ của cánh hẩu
trí tưởng
Cơ thể tôi cũng bị những con chữ ám muội
Nhập nhoạng trong mớ sản phẩm không
thời gian
Mỗi khi ban mai lên đồng
Tôi cày xới được vụ mùa thơ thở
Những con chữ bắt đầu tái sinh
Đòi mặt trời mọc hướng đằng chân
Không có lối cỏ đi về của gió
Và tôi bắt đầu bơ vơ giữa thời gian dãn nở
Trích thơ "Những Con Chữ Tái Sinh", Nxb Hội Nhà Văn, 2023. (Quí tặng nhà thơ Khế Iêm)
Nguyễn Sao Mai
HOA NI CÔ
Hoa thiền nở đóa ni cô,
Giật mình chuông mõ nam mô trúc bề.
Mắt nâu rớt hột bồ đề,
Ngẩn ngơ đỉnh Phật tóc thề em bay.
Thiên cung dời xuống cõi này
Để em hiện tướng tiên say giữa đời.
Suối tiên tắm thịt da người,
Câu kinh bỏ lại đất trời mai sau.
Búp em hồng nụ nhiệm mầu,
Tay năm ngón ấn hạc chầu dưới hoa.
Khép chân sen nở kiết già
Trên sen em nở một toà mê cung.
Trang thơ này để cúng dường
Ngọc thân bồ tát má hường trích tiên.
Vung tay lật đổ giường thiền
Áo xiêm bỏ lại qua triền cửa không.
2010
Discover more from TIN THƠ
Subscribe to get the latest posts sent to your email.