THƠ MỖI TUẦN
Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net
Nguyễn Thánh Ngã
PHIÊN CHỢ ÁNH TRĂNG
tôi đi tìm chợ giữa Delhi cổ kính mặc
trầm vẻ huyền bí từ tiếng kinh cầu quanh những
đỉnh tháp u hoài lạnh lẽo phiên chợ hiện ra
trên xe tuk tuk, kìa Chandni Chowk (*) đó sao,
hay chỉ là Chor Bazaar “Chợ kẻ cắp”?
tôi đến hỏi một người con đạo Sikh giọng thuộc
Anh như chữ Pali dẫn tôi lạc Wali
Gali ngõ hẹp, ăn lát bánh mì nhồi khoai
tây truyền thống, vào Khari Baoli mùi gia
vị thơm nồng thấy em bước ra từ cửa hàng
trang sức, chợ Kinari mua áo cưới cô
dâu lộng lẫy thần Shiva từ đền Hindu
hay đền Jain lâu đời nhất, bên cạnh em
những người phu bao tải và từng đàn sari
hồng sặc sỡ đeo khuyên mũi lấp lánh các bà
áo đen che kín mặt, tôi cầm đồng rupee
quay về khách sạn bọn trẻ ăn xin như đám
mây sà xuống ly sữa dê đàn hát, tiếng trống
nóng hổi vỗ vào lòng tôi, tôi chỉ muốn bán
ánh trăng lấy đồng xu nhỏ đặt vào những bàn
tay đen nhẻm và ánh mắt trong veo…
New Delhi tháng 4.2018
Đài Sử
ĐỊNH NGHĨA MÙA ĐÔNG
mùa đông đó là định nghĩa
của nắng ấm cùng sự chia tay giữa
phút và giây (giờ không còn
là đơn vị thời gian) như bài thơ
là sự hiện diện cuối cùng
khi tôi hay em là người nằm trong
chiếc áo quan mùa đông và
kẻ còn lại là người choàng cái áo
mùa hè đen ngòm đứng bên
cạnh nói không còn cần thiết chỉ là
những công việc được sắp đặt
lại và mùa đông và những
định nghĩa được bắt đầu
Phạm Quyên Chi
THƠ
Chơi một trò chơi lạnh
Lùng giữa mùa hè nóng
Nóng một tháng tư thiếu
Vài ngày trước mặt tháng
Năm thất lạc phương hướng
Con thuyền lao tới lộn
Nhào trên ngọn sóng cộng
Trừ nhân chia ấy! Chơi
Một trò chơi lạnh lùng
Dưới bóng cây mái tóc
Mặt trời bạn tôi ơi
Đâu có ai đâu cần
Chi đến trò lùi lại
Lùi lại rồi mất tích
Để chẳng biết mình đang
Cần gì cần gì liệu
Có giật mình rùng mình
Rơi mất cuộc hành trình
“Tan biến” – Thơ – chơi trò
Chơi bên phải dừng lại
Bên trái nghỉ ngơi như
Đã đến nơi – Thơ!
Hoàng Huy Hùng
CÓ & KHÔNG
Có kẻ nào đã phá sập
những đền đài giấc ngủ giấc mơ tôi
đổ lên từng hồi chuông về
một cái chết giả hung dữ dọa dẫm
từ từ từ từ vỡ tan
tành tấm gương soi không đủ soi khuôn
mặt mình đã già đi quá
nhiều và nặng đầy khổ đau khổ đau
biết để đâu cho hết có
kẻ nào qua đường đóng đinh vào đời
tôi những trò kịch bi hài
đến hả dạ cho kẻ nào mồi nhử
tôi sa vào nhà tù ma
ám của quá khứ mụ mị chăn dắt
những bài ca buồn não nuột
não nuột có kẻ nào nhả ra bắn
vào tôi hàng loạt hàng loạt
hàng tấn hàng tấn viên đạn đầu độc
sặc mùi giáo điều sách vở
những chủ thuyết ác hiểm điên rồ tẩy
não thành con mọt hằn học
hằn học hận thù vô cớ nghiến răng
kèn kẹt kèn kẹt có kẻ
nào dẫn dắt đi con đường ngồi lên
ngai vàng lọt xuống cỗ quan
tài đắp mồ chôn tôi phủ đầy hoa
tươi ăn mừng đắc ý khoái
chí có kẻ nào dẫn dắt tôi gặp
em hóa thành định mệnh có
kẻ nào
Nguyễn Thói Đời
CHUNG RIÊNG
Những bài thơ tôi viết về
những nỗi niềm của tôi những nỗi niềm
đã cũ triệu triệu năm rồi
cũng buồn vui cũng yêu thương hờn giận
cũng hạnh phúc cũng đau khổ
tủi hờn từ đời này qua đời khác
từ tôi này qua tôi khác
những nỗi niềm của tôi mà không phải
chỉ của riêng tôi những bài
thơ vì vậy đã trở thành của chung
tôi và của riêng mọi người
Hường Thanh
NỖI ĐAU CỦA CÁI ĐẦU
viết cho Lazier
Nỗi đau của cái đầu nhức vì
chỉ còn là cái đầu chẳng nghĩ
về trái tim nào hết có cái
đầu rụt cổ sau khung cửa sổ
trở lại cô phòng làm sự tĩnh
vật cho nỗi đau thêm nỗi đau
của cái đầu chỉ mình em tiếc
nhớ khi tựa trên ban công cao
nhìn xuống những cái đầu đang nghĩ
về biết bao cái ước mơ thật
êm đềm bọn trẻ muốn nói gì
với em? nhưng chúng cũng đã chạy
đi khá xa em trong nỗi đau
của cái đầu nhức vì đã trở
thành tĩnh vật thêm đau nỗi đau
em muốn giấu đi cái đầu của
riêng em em muốn nghĩ đến những
ước mơ đơn giản trong thế giới
của em trong thế giới vẫn còn
điên đứng tựa ban công cao nhìn.
4.2018
Vương Ngọc Minh
CẤU TRÚC LỜI
không cần phải giải thích
ai cũng biết tôi – một
con người bình thường. vẫn
biết là một con người
bình thường thì cũng như
bao con người bình thường
khác. số phận có run rủi
trở nên một người bình
thường thì cuộc đời sẽ
an nhàn hơn những người
không được bình thường. tỉ
như tôi thì không được
kể như một người bình
thường do luôn trong bóng
tối. bắt đầu cuộc đời
bằng hai bàn tay lấm
lem mà không hề đặt
giả thiết lấm lem với
tay trắng thì tay trắng
bình thường hay lấm lem
bình thường do đó bắt
đầu cuộc đời bằng hai
bàn tay lấm lem khỏi
nói ai cũng biết vất
vả hơn hai bàn tay
trắng một mặt vì không
thể nói chuyện được với
người bình thường tôi cứ
phải cố quay lại chính
con người bình thường của
mình tất nhiên về khía
cạnh một con người bình
thường tôi ở vị trí
xã hội – ai rõ cũng
đều day dứt nơi mặt
này, khác với người bình
thường – tôi chỉ trong bóng
tối. có ăn liền cho
chim ăn mà không hề
cướp cơm chim. mùa xuân
lũ chim hót râm ran
làm con người bình thường
nơi tôi. rất nhớ!
Khế Iêm
CHUYỆN CŨ CŨ!
“Con đường cứ dài ra
dài ra những bước chân
ngắn lại bên kia bờ
rào người đàn bà lùa
đàn gà vào chuồng …” những
dòng chữ ghi lại nguệch
ngoạc trên một mảnh nhật
trình cũ bỏ lại nơi
quán trọ của một người
đàn ông dằn dưới vỏ
bao thuốc lá trên bàn
rồi đi hình ảnh “người
đàn bà lùa đàn gà”
mù tăm làm người chủ
quán bâng khuâng cố mường
tượng người khách qua
đường một sớm đầu năm
có gì khác biệt khác
biệt với những ngày khác
chăng có lẽ là những
dòng chữ sắp bắt đầu
kể một câu chuyện kể
nào đó của một người
nào đó về “người đàn
bà lùa đàn gà” mới
đây đã thành cổ tích
người chủ quán ngó quanh
không biết làm gì đúng
là không biết làm gì
tiện tay vò mảnh giấy
những dòng chữ bỏ vào
sọt rác dưới chân bước
ra cửa lắng nghe hơi
hướm của mùa xuân về
xua đi nỗi niềm cũ
và những hình bóng cũ.
Tranh bài: Joan Miro: “Untitled Woman and Dog” from the series of paintings known as ‘Slow Paintings’ – lithograph