(GLO)- Sinh ra, lớn lên và gắn bó với Thanh Hóa hơn 60 năm, Đinh Ngọc Điệp đã trở thành nhà thơ tiêu biểu của vùng đất này cùng nhiều nhà thơ nổi tiếng.
Anh đọc thơ người khác còn tôi đọc thơ anh, kiểu như “Bóc chữ/Thơ/Gặp hiền nhân/Không trau chuốt tên tuổi/Không xếp hàng xưng tội” khiến chúng ta liên tưởng và tưởng tượng rằng có một trường phái Thơ Thanh. Tất nhiên, ông là con cháu của Trần Mai Ninh và Hữu Loan… nhưng độc giả vẫn nhận ra chút gì đó kiêu ngạo của Thành.
Tôi cũng có một tuổi thơ ở Thanh Hóa nên đọc được những câu này: “Tôi nghe nước mắt mỗi bước chân cha về/ Tiếng chày giã gạo (…)/ Đứa con cởi trần mải chơi/ Mẹ Đang nấu cơm Chiều trên tay cơm nửa khô/Chỉ có cha vào mà ngõ chật” của nhà thơ suốt đời bám víu vào bãi biển Sầm Sơn mà nhớ mảnh đất ấy vô cùng. Câu nói “Bố một mình đi vào mà ngõ hẹp” ám ảnh biết bao.
Nhà thơ Đinh Ngọc Điệp tin rằng: “Thơ là tiếng vọng của cuộc sống được lọc qua tâm hồn và ý chí của nhà thơ nên thơ cao hơn cuộc sống. Thơ mang đến cho người đọc niềm tin vào một xã hội giàu tình bác ái, sẻ chia với từng mảnh đời bất hạnh”… Ông là thành viên Hội Nhà văn Việt Nam, đã xuất bản 7 tập thơ và có nhiều giải thưởng văn học. học hỏi.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn lọc và giới thiệu.
Tổ quốc ở Trường Sa
Trên bản đồ giống như cầm đĩa ở xaQuần đảo Trường Sa – chuỗi hạt phía xa
Những người lính canh giữ đảo: giữa đất Tổ quốc
Đảo quê: Một mình chờ mẹ.
Ai đã theo đội Hoàng Sa ra đảo?
Trên đảo gặp người là mất mạng
Bây giờ mẹ vẫn thương con bằng cơm mới
Đảo lấp lánh ngọc trai phía chân trời!
Với hoa sen
Trời thơm rung hoa sen
Rất thơm, không sợ bùn đen
Bóng tối dưới những bông hoa nhuốm màu ánh nắng rơi
Loại bỏ bóng tối, trì trệ và im lặng.
Anh lo sợ mùi hương sẽ biến mất
Tôi muốn lọc mình như tia nắng đầu tiên…
Trăng quê
Trăng đã lớn, không còn như tôi tưởng
Và nhịp cầu sông đã khác xưa
Chiếc bè trôi về đâu?
Mang trăng đi xa, mang theo ánh lửa.
Thân hình cong vút đêm ấy
Bắc tới trăng vàng
Áo em trắng – trăng soi mặt nước
Ai đã khiến tôi cầu nguyện được chạm vào mặt trăng?
Kể từ hôm nay, tôi thực sự có mặt trăng của riêng mình
Trăng vẫn sáng ngay cả khi tôi không ở đó
Xin em lặng lẽ tiễn anh về ngõ hẻm
Trăng chìm vào giấc ngủ thiên đường.
Tôi mới nhận ra trăng ở quê yên bình đến nhường nào
Ngày mai tôi sẽ lại thấy mặt trăng ở một trái đất khác
Cả sông bến, bóng cầu thật hoang sơ
Hãy để những đám mây nhẹ nhàng lướt dưới ánh trăng của bạn.