TUẦN THƠ 49: SẦU RIÊNG

    Chu Thụy Nguyên

    TRANH LẬP THỂ PICASSO

    Người phụ nữ trong tranh lập thể của
    Picasso bỗng bước ra khỏi khung
    tranh đầu hình thang đáy lớn đáy nhỏ
    là cằm trong tòa lâu đài cổ vắng
    lặng bỗng vang động “echo” tiếng chân
    ả nặng nề khô khốc vừa chạm xuống
    nền nhà một tròng con mắt lộ hẳn
    ra ngoài tô đậm nỗi hằn học con
    mắt kia dẹp lép như chiếc đĩa phẳng
    ngực hình tam giác không đều không cân
    nhọn hoắt bụng bầu dục lỗ rốn hình
    vuông hai cánh tay xoắn như cặp lò
    xo khòng khoèo giống hai ổ bánh mì
    baguettes ả bước khập khễnh chân thấp
    chân cao một chân co lên đặt xuống
    một chân kéo lê mỗi bước như một
    dấu chấm phẩy ốm như hai ống nứa
    một dài một ngắn vừa xuống đến tầng
    trệt tòa lâu đài ả bứt hết quần
    áo ném lại tung tóe thân thể trần
    trụi nổi bật làn da màu gỗ gụ
    hai bầu vú đen bóng nhọn cứng ù
    chạy ra đường phố sầm uất về phía
    ngôi mộ Picasso gọi giục giã
    đánh thức lão dậy một lúc sau nắp
    ngôi mộ mở ra xác một ông lão
    gầy xọp tóc bạc phơ từ từ ngoi
    đầu ngồi lên nhìn kỹ ả thều thào
    “Nàng chẳng phải là nguyên bản của ta
    nàng chỉ là tranh chép!” Nói rồi lão
    biến đi như sợi khói! …


    Biển Bắc

    SẦU RIÊNG

    Lần đầu tiên khi ăn phần
    sầu riêng mẹ tôi tách ra trái sầu
    riêng mang nặng ở chợ về
    cho tôi cùng với câu chuyện về trái
    gai góc này đêm nào rớt
    xuống đầu người ở đợ để lại vết
    thương nâu sậm để lại trong
    tôi ấn tượng sâu đậm đà khi lần
    nào yên ăn phần sầu riêng
    cũng đều có hương vị của lần đầu
    tiên pha lẫn lần này là
    mùi vị đặc thù của mỗi lần mỗi
    người ăn và như vậy là
    tùy ấn tượng về sầu riêng nên có
    người mê cũng có người chê
    mùi trái gai góc này đấy bạn ạ …

    (đầu 2, không 10)

    Bỉm

    TỦN MỦN

    ở góc đó em ơi
    những con mèo đang nghịch
    và leo trèo trên cây
    chúng không trò chuyện, không
    có một bông Quỳnh trắng
    ngây thơ nào hết anh
    uống nước cà rốt ép
    và hút thuốc lá ở
    cái quán cafe chúng
    mình đã ngồi quán ca –
    fe mình anh ngồi cơn
    mưa ngoài trời không đủ
    ướt những con mèo lặng
    lẽ im lìm giữa bốn
    bề tường dựng em ơi
    không một bông Quỳnh nào
    nở bên anh và ly
    nước cà rốt ép những
    chiếc ghế lạnh những con
    mèo không trò chuyện chúng
    leo cây và nghịch những
    chiếc lá khô.

    Sàigòn chiều 11/08

    CẠN ĐẦY VÒNG QUANH

    năm hoặc hơn năm ly
    trà đá hẻm bốn bảy
    cạn rồi đầy rồi cạn
    tới khi những cái miệng
    ngậm chặt sự im lặng
    bao quanh tiếng xe cộ
    tiếng rì rầm người lố
    nhố năm hoặc hơn năm
    ly trà đá không thể
    bốc hơi mà chỉ thể
    cạn rồi đầy rồi cạn
    tới khi những cái miệng
    ngậm chặt sự im lặng


    Đài Sử

    NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ CUỐI CÙNG CỦA MỘT DÒNG HỌ

    những người đàn bà cuối cùng của
    một dòng họ họ xếp hàng theo
    chiều ngang thời gian và nói bằng
    ngôn ngữ lặng những đàn bà của
    một dòng họ những người đàn bà
    có là cuối cùng những người đàn
    bà đi về theo cách riêng của
    mỗi người đôi mắt mờ đục

    người đàn bà thứ nhất

    bà người đàn bà thứ nhất người
    đàn bà lớn tuổi nhất tìm những
    dấu vết rất cũ trên những người
    đàn bà còn lại mang cùng một
    họ những ý nghĩ đi từ người
    này sang người khác và dừng lại
    nơi ngôi mộ cổ hoang vắng lũ

    soeur

    chim về đậu nóc giáo đường tiếng
    cù rúc trong chiều lặng lời nguyện
    cầu âm vang người đàn bà thứ
    nhì đôi mắt lòa vô hồn khoác
    chiếc áo dòng tự hồi con gái
    những giọt nước mắt những tiếng khóc
    vô tình được chôn sâu và người
    đàn bà thứ nhì thờ phụng chuá
    cùng người bà thương yêu vô cùng
    ông là cha của một dòng giáo
    xứ người cuối đầu trước một mối
    tình chân nguyên đã ra đi mãi
    tự năm trước khi những bông tuyết
    đầu mùa vừa nở chuông giáo đường
    nghe nhẹ lênh thênh những cây nến
    được thắp vào đêm sáp chảy dọc
    thân nến và bám lại những hình
    thù kỳ quái chập chờn trong ánh
    đèn nhà thờ mờ vời vợi người

    người đàn bà thứ ba

    đàn bà đẫy cười vỡ tiếng cười
    mang máng mùi lá uá điệu mozart
    sâu rền khóc bằng tiếng cello lạc
    thổ ngữ xứ người người đàn bà
    thứ ba với hạnh phúc đếm bằng
    đơn vị đêm đèn vàng rượu đàn
    ông tiền và một cái họ mờ
    trong tâm tưởng nhưng lúc nào cũng
    như những ngọn roi quá khứ quất
    vào hiện tại những tiếng thở than
    quay về với người đàn bà thứ
    ba khi đèn sân khấu tạm đóng
    lại những chuyến bay đưa người đàn
    bà thứ ba trở về ngôi mộ
    cổ hoang vắng luôn có một ghế
    trống không người đàn ông nào ngồi
    vào để lấp cái trống vắng đó

    người đã mất

    vẫn còn con gái chưa một lần
    lấy chồng người đàn bà nhoẻn miệng
    cười âm thầm và đẹp mãi trong
    khung hình trắng đen người đàn bà
    với vóc dáng nhỏ chông chênh như
    chiếc thuyền nhỏ ngày nào trên biển
    chông chênh một lần rồi thôi người
    đàn bà trẻ mãi với tháng với
    năm những u ám của biển những
    sự độc ác của con người không
    hiện hữu trên khung hình trinh trắng
    của người đàn bà mùa đông không
    người đi về và người đi xa
    như mọi năm đông năm nay cóng
    lạnh hơn tuyết tan tác trắng đến
    tận những vùng ký ức xa mù
    những cọng nắng lập loè vương vất
    những người đàn bà họ lại gặp
    nhau bên kia bờ đại dương những
    người đàn bà cuối của một dòng
    họ họ tiễn đưa người đàn bà
    thứ nhất đi về nơi sau cùng
    cái nơi mà mọi người sẽ lại
    gặp nhau cái nơi mà những xấu
    xa không tồn tại hai khung hình
    một gìa một trẻ hai người đàn
    bà hai thế hệ chiếm một góc
    khiêm tốn trên chiếc bàn thờ của
    người đàn bà thứ nhì có tượng
    chúa bị đóng đanh trên cây thập
    tự thời gian làm rỉ máu họ

    cầu nguyện

    cầu nguyện họ đọc kinh của chính
    họ những lời kinh lời đi về
    của những người con lên núi và
    xuống biển ngày nào họ mang chung
    một dòng họ một dòng họ của
    những chia cách một dòng họ của
    những mất mát một dòng họ của
    những hận thù cắng đắng và chính
    họ những người đã viết ra những
    lời nguyện ước những lời bội ước
    vào thánh kinh của một dòng họ

    người đàn bà cuối cùng

    những dòng nước đổ dồn xuống mặt
    đất trời mưa sùi sụt chồi xanh
    bục ra từ những cành khô bật
    thức dậy những sự sống nhỏ nhoi
    người đàn bà nhìn xuyên qua khung
    kính cửa sổ trong suốt bóng người
    đàn bà vượt ra khỏi thân xác
    băng qua khung cửa và tận hưởng
    cái tinh khiết cái vô cùng của
    đất trời của tạo hoá


    Đòan Minh Hải

    CHÂN GIÓ

    Mỗi người chỉ có hai chân hai chân
    bước đều hay hai chân đều bước có
    khi chân này bước mà chân kia lui
    và chân này lui nhưng chân kia bước
    Nhiều lúc đang đi chân trái bỗng muốn
    ngoặt về phải và chân phải quẹo hẳn
    về trái cũng có lúc chân phải bước
    sang chân trái và chân trái lại cứ
    Bước sang phải có khi đang bước thì
    chân phải bảo ngừng mà chân trái cứ
    bước và khi chân trái đã ngừng lại
    rồi mà chân phải không ngừng được …
    Rồi cũng có lúc hai chân muốn ngừng
    mà vẫn cứ bước rồi cùng bước đều
    và đều bước và cũng chỉ có hai
    chân thôi mà đôi khi chân này dẫm
    Lên chân kia và chân kia đạp lên
    chân này cứ thế mà nhào đầu chổng
    đít lên trời …

    Tặng anh Khế Iêm

    Đòan Vương

    NỤ CƯỜI ĐỂ LẠI

    Tôi cũng có một câu
    Chuyện về một người đàn
    Bà nó không ồn ào
    Lao xao như câu chuyện
    Về người đàn bà mà
    Các bạn vẫn kể người
    Đàn bà tôi kể và
    Chứng kiến rất thầm lặng
    Sau mỗi nụ cười nụ
    Cười vẫn tươi nhưng không
    Thể làm tươi cuộc sống
    Của người đàn bà tôi
    Kể sự thầm lặng như
    Những kệ hồ sơ vẫn
    Im lìm mỗi ngày trên
    Kệ gỗ trong căn phòng
    Vẫn chật chỗ những kệ
    Gỗ nối tiếp nhau ngày
    Tháng vẫn trôi mau bút
    Tích vẫn cứ lưu đày
    Trên kệ gỗ và nỗi
    Lòng không có chỗ
    Chứa đựng những ước mơ
    Bởi đồng lương nhà nước
    Cứ chờ đến tháng nhận
    Rồi là hết ngày lại
    Ngày qua không kể hết
    Những sự chi tiêu cũng
    Làm trĩu nặng đôi điều
    Hoài bão là sự hão
    Huyền nặng lòng khi người
    Đàn bà chợt nghĩ về
    Hoài bão từ cái thời
    Còn là thiếu nữ cứ
    Tích tụ rồi lại im lìm
    Im lìm như những dòng
    Chữ trong những công văn
    Quyết định … nằm trên kệ
    Gỗ kia vẫn chung tình
    Theo năm tháng đi qua
    Với cuộc đời của người
    Đàn bà làm công tác
    Lưu trữ hồ sơ trong
    Văn phòng nhà nước những
    Mơ ước đời mình người
    Đàn bà lại hy vọng
    Đến đời các con làm
    Mỏi lòng mong đợi trong
    Thầm lặng cuộc đời người
    Đàn bà tôi kể dẫu
    Mỗi ngày làm việc không
    Thể thiếu nụ cười nhưng
    Nụ cười không thể làm
    Tươi cuộc sống của người
    Đàn bà mà tôi đã kể.


    Đỗ Kh.

    BÀ QUẢN GIA

    Chào Khiêm đã nhận được hình và
    điện thư thấy rất đẹp và buồn
    Thật ra không có buồn nhưng rất
    riêng tư thành thử chỉ có thể
    là đọc giả nhưng người đọc bao
    giờ cũng riêng có ý xem một
    Truyện về confetti bị đánh
    mất trên một con tàu biển tự
    hỏi (không biết Cameron có
    đánh cắp để dùng cho Tita
    Nic) hôm nay mất một bức tường
    tự hỏi (trong nhà có chăng thừa
    nhiều vách) tự hỏi ở cửa hàng
    bánh mì (sao bà hàng lại trông
    Giống như một cái bánh ngọt vẽ
    vời) tự hỏi mọi người đều có
    thấy mọi thứ như là một loài
    thông điệp mặc dù rất khó biết
    Nó muốn nói gì tiến trình của
    những kết luận hay: ai cũng có
    thể nghĩ này nghĩ kia và nghĩ
    thế nào cũng chẳng có gì đáng
    Để ý “nhưng suy tư này không
    trong tầm của bà quản gia và
    do thế không được khai triển với
    những thành quả gặt hái có thể”
    Tôi tự hỏi là (nếu đời anh
    là một tiểu thuyết thì đã đến
    lúc bắt đầu nên viết) Bích Nga

    10/12/00

    Gỷang Anh Iên

    QUẢ XOÀI ÂM MƯU RƠI VỠ MỘT (NĂM) LY TRÀ ĐÁ

    Khi tôi ngồi ở hẻm
    47 và gọi một
    ly trà đá tôi nghe
    tiếng nước sôi đang nguội
    và tiếng chiếc xe hơi
    to vừa đủ bắt chúng
    tôi đứng lên nhường lối
    để phải ngừng uống ly
    trà đá giờ đây nghe
    được tiếng đá tan trong
    cái sắc vàng vọt của
    bóng nước phản chiếu quả
    xoài chín mục đang âm
    mưu rơi vào đầu tôi
    hay chúng tôi khi định
    tiếp tục gọi thêm nhiều
    hơn năm ly trà đá
    giờ đây đã nghe tiếng
    rạn vỡ từ sâu bên
    trong lòng con hẻm 4
    7 giữa tiếng bùng nổ
    của những ùn tắc vởn
    quanh trong lòng phố sài
    gòn.


    Hạc Thành Hoa

    NHỮNG VIÊN KIM CƯƠNG CỦA BẦU TRỞI

    bất ngờ rớt xuống từ
    những đám mây màu chì
    tích tụ khói đèn bao
    nhiêu năm như sao rơi
    sao rơi in trên cát
    những đóa quỳnh không thực
    tôi bàng hoàng khi chạm
    vào những hạt mưa chạm
    vào sức nóng đôi môi
    chạm vào cái lạnh bầu
    trời ôi những viên kim
    cương bảy sắc cầu vồng
    vừa chạm vào tay đã
    vội tan thành nước chỉ
    còn một bàn tay một
    bàn tay đang khóc.


    Cover paper: tranh Marka Batiashvili


    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img