CHÙM THƠ ĐA NHỊP ĐIỆU: Nguyễn Văn Vũ

    Nguyễn Văn Vũ

     Tính liền lạc trong một bài thơ Tân hình thức Việt là một đòi hỏi hàng đầu, nếu không thực hiện được sự liền lạc thì việc bỏ dấu chấm câu và việc vắt dòng sẽ làm cho bài thơ đáng lẻ phải đời thường, dễ hiểu lại trở thành lạ lẫm và khó hiểu. Cho nên, một bài thơ Tân hình thức Việt muốn tạo được hiệu ứng, trước hết phải tạo được sự liền lạc – liền lạc về ý tưởng và liền lạc về câu  chữ; Trong đó liền lạc về ý tưởng tạo ra tính truyện (nội dung), liền lạc về câu chữ tạo ra nhịp điệu. Nghĩa là với một ý tưởng liền lạc, người đọc sẽ  dễ dàng cảm nhận được nhà thơ muốn nói điều gì trong bài thơ, còn liền lạc trong câu chữ, cọng với kỷ thuật lặp lại các ngữ âm bằng trắc… sẽ cho người đọc cảm nhận được nhịp điệu của bài thơ (nhanh, chậm, vui, buồn…) mà bài thơ muốn diễn đạt.

    Có thể nhận thấy một điều nữa, về hình thức, việc thể hiện một bài thơ Tân hình thức Việt cũng giống như trình bày lời của một bản nhạc, chưa hết câu hết ý mà xuống dòng ( vắt dòng ) là việc bình thường, tùy thuộc vào cách bố trí phách nhịp trên mỗi dòng kẽ, nhằm tạo được một hình dạng dễ nhìn, đẹp mắt cho tổng thể chứ không ảnh hưởng gì đến chất lượng, nội đung của tác phẩm. Một điều nữa, chúng ta dùng hình thức của thơ truyền thống để trình bày một bài thơ Tân hình thức Việt thì cũng giống như kết nối hiện tại sinh động với quá khứ mẫu mực hay như cắm một bó hoa thời đại vào một chiếc bình cỗ xưa… vẫn tạo được sự hài hòa thú vị, sự hài hòa thú vị đó ẩn sâu trong hơi thở của thơ Tân hình thức Việt.


    THẬT MÀ

    Đọc xong bản tin tân hình
    Thức rồi bỗng nhiên thấy như
    Có điều gì mới chạy vào
    Con mắt chạy vào trong đầu
    Bỗng nhiên muốn nói ra một
    Điều gì dễ dàng như thở
    Như hát một bài thơ tình
    Nho nhỏ hay hát một bài
    Dân ca nhẹ nhàng mà mẹ
    Đã từng hát ru con ngủ
    Khi con nằm khóc trong chiếc
    Nôi mây chỉ to bằng một
    Cái sàng sàng lúa của bà
    Để quên lâu ngày phía sau
    Tấm phên mục sau chuồng heo
    Và thấy đang viết thật dễ
    Dàng như thổi con tu huýt
    Thổi cái bóng bay ngày thơ
    Hay như đang thở hay như
    Đang uống một ngụm nước dừa…


     NGƯỜI PHỤ NỮ VÀ CÁI LÒ GẠCH

    những người phụ nữ no bùn
    đến từ đồng lúa còn trơ gốc rạ
    còng lưng kéo những chiếc xe
    cọc cà cọc cạch như trâu cày và
    những người phụ nữ no lửa
    bấm ngón chân trên tháp gạch chông chênh
    cong lưng tựa vào cửa lò
    than ngàn độ C rừng rực lửa và
    những người phụ nữ no nắng
    mặt đỏ như vỏ cua chuyền nhau viên
    gạch đỏ như vỏ cua lên
    chiếc xe cà tàng cà tàng chạy và
    những người phụ nữ no hơi
    đứng hỏng chân như không trọng lực vì
    cả ngày no bùn no lửa
    no nắng hết mẹ ca lo ri rồi
    cứ như thế ngày nọ qua
    ngày kia những người phụ nữ no nê
    những nỗi nhục nhằn chồng chất
    lên cuộc đời chai cứng như viên gạch
    chai cứng dưới chân lò nung
    một ngàn độ C không sợ mưa không
    sợ nắng như nụ cười sau
    tấm khăn che mặt ló ra lạ lùng
    lấp lánh giọt mồ hôi câu
    chuyện đời ngặt nghẻo cơn gió chiều vô
    tư thổi qua lò lửa hun
    hút câu chuyện đời vùi trong ánh lửa…


    NHỮNG TÍCH TẮC

    đó là lúc hơi men
    tràn ứ vào cơn ác
    mộng dìm chết niềm vui
    trong tích tắc và chỉ
    trong tích tắc cơn ác
    mộng va đập vào trái
    tim xô em tựa vào
    tôi mà bước cho đến
    khi không thể bước thêm
    được bước nào nữa mà
    bước vào cú va đập
    hiện hình trong âm bản
    câm nín phơi ra cái
    đầu xương nứt đôi như
    hai nửa xa nhau lâu
    ngày gặp lại nhau như
    tôi áp vào em dắt
    em đi cõng em đi
    đến ngày sau tuần sau
    hay lâu hơn nữa để
    hai nửa xa nhau lâu
    ngày gặp lại nhau áp
    vào nhau và nhận ra
    bên cạnh nỗi đau muốn
    chết bao giờ cũng có
    một tích tắc hồn nhiên
    làm nên điều kỳ diệu
    một tích tắc hồn nhiên
    làm cho ai muốn chết
    cũng không muốn chết nữa…


    CƠN MƯA

    tôi đi về phía cơn mưa
    va vào cơn mưa cơn mưa
    không thấy tôi tôi thấy cơn
    mưa xối xả tóc tai tôi
    đầm đìa mớ đời khổ tôi
    sủng nước thế là tôi đói
    thế là em tôi đói em
    ơi hỏng hỏng hỏng em ơi
    nhịn nhịn nhịn mà thôi dễ
    gì trông mưa là có mưa
    trông lụt là có lụt này
    em ơi ruộng đồng khô cạn
    phù sa sông đen lợm mùi
    cá chết thì thôi mưa cứ
    mưa lụt cứ lụt chôn hết
    xuống mồ mầm mống thối tha
    cho phù sa thấm vào đồng
    lúa cho anh còn ôm mớ
    đời khổ chơi trò cút bắt
    với những cơn mưa em à …


    GHÉT GƠ*

    được ghét gơ sẽ rất
    thú vị bị ghét gơ
    cũng rất thú vị như
    cái bóng treo lơ lững
    những tiếng ì xèo reo
    réo chung quanh nghe có
    khi như tiếng nhạc nỉ
    non có khi như tiếng
    ve ong óng chứ không
    êm êm như nhạc thính
    phòng hay nhè nhẹ như
    tiếng ru à ơi nên
    chi hết được ghét gơ
    thì sẽ nhớ tiếng ve
    ong óng tiếng nhạc nỉ
    non nhớ nhớ như nhớ
    vị ớt cay cay trong
    món cơm hến xứ quê
    chảy nước mắt nhưng
    rất thú vị nên thật
    lòng mong ai nấy đều
    được ghét gơ một lần
    điên điên như vậy cho
    biết ghét gơ là gì

    *”Ghét gơ” là từ láy của “Ghét”, làm nhẹ đi cái nghĩa ban đầu của “Ghét”, thường được nghe khi nói chuyện thông thường. Ví dụ như nói “… Thôi bỏ qua đi. Ghét gơ làm chi cho nặng lòng em ơi!… “


    ĐỜI BỤI

    lếch thếch trên những con đường
    đầy xe đầy người đầy bụi,
    người bán vé số thoát ra
    từ cuộc chiến cuối thế kỷ
    hai mươi đi dép bằng bàn
    tay trái, lắc qua lắc về
    như con lắc mất trọng tâm,
    chân cẳng để lại đâu rồi
    giữa rừng sâu, giữa khe suối
    ai nào biết được, sáng ra
    lết đi lết đi, chiều tối
    lết về lết về, người bán
    vé số đi dép bằng bàn
    tay trái loay xoay như trái
    bóng xì hơi lăn vào ngõ
    cụt, nương tựa vào bóng đêm
    nghe bầy muổi hát ca, rồi
    lăn đi lăn đi vào ngày
    qua ngày, đêm qua đêm, lăn
    đi lăn đi vào những tháng,
    những năm tăm tối trên chiếc
    dép mang bằng bàn tay trái,
    và bàn tay còn lại thì
    cong queo, cong queo những tờ
    vé số ế ẩm ngày mưa…


    TẾT RỒI ĐÓ EM

    buông tay ra cho bóng vía
    bay khỏi đêm ba mươi, xóa đường chân
    trời đi cho mặt trời đừng
    ngại ngùng đạp đất sáng mồng một, và
    mở toang cánh cửa ra cho
    em không ngại ngùng bước vào năm mới,
    không nhớ lại những tháng ngày
    đen đủi, sẽ không nơi nào làm em
    rơi nước mắt, không nơi nào
    làm em tủi hờn, hãy bay lên, sợi
    dây neo đã buông, chân trời
    đã xóa, và cánh cửa tự kỷ đã
    mở toang, hãy bay lên nhớ
    làm gì những dấu chân lấm bùn sau
    cơn lũ quét, những viên đá
    cuội đã lăn mất tăm, hãy bay lên,
    bay lên đi, đừng quay lại
    và đừng khóc, hãy bay lên bay lên
    đi, đừng quay lại và đừng
    khóc, tết rồi đó em, năm mới thì
    phải hơn năm cũ em à!


    LY CÀ PHÊ VỈA HÈ

    dưới mỗi ly cà phê
    phơi đáy một tờ năm
    ngàn thẳng thớm như tờ
    lịch ngày rút ra từ
    mớ ký ức cũ kỹ
    cất dấu những câu chuyện
    đời thường câu chuyện có
    một đầu dây cột vào
    những cánh diều hài hước
    gặp cơn hào hứng trào
    lên theo ngụm cà phê
    đắng nổ ra nổ ra
    những tràng cười phập phồng
    cánh mũi con chim nhỏ
    buổi sáng tập hót trên
    cành long não gõ nhịp
    gõ nhịp như mùa đến
    mùa đi dọc con đường
    xe máy tràn lan nuốt
    chững lòng đường người đi
    bộ mắt tròn xoe muốn
    hỏi cớ gì những người
    đàn ông trộn bụi trộn
    đường trộn tiếng còi xe
    trộn mùi bánh mì nướng
    và trộn câu chuyện tiếu
    lâm vào ly cà phê
    buổi sáng cớ gì vậy…


    Tranh bài: PIET MONDRIAN (1872-1944)
    Farm Near Duivendrecht, 1907 (oil on canvas)

    Discover more from TIN THƠ

    Subscribe to get the latest posts sent to your email.

    Leave a Reply

    This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

    Subscribe to get notified of the latest Tin Tho updates.

    spot_img

    Up Next

    Discover

    Other Articles