KHỔ ĐAU
Viết cho ba người em
Bởi sinh ra vào nơi khổ đau
và đã qua hết đường đau khổ
nên mới đủ nhận biết rằng nỗi
khổ đau cứ lớn dần lớn dần
cho đến khi không thể tù túng
mãi trong thân xác và thân xác
cũng quá còm cõi không thể chịu
đựng nỗi khổ đau nên chăng bắt
đầu cuộc phân ly nước mắt nước
mắt phân ly khổ đau giã từ
thân xác thân xác giã từ khổ
đau và chúng ta cũng phải giã
từ nhau dù rằng đã sống với
nhau trong tình anh em rất lâu
khởi từ một duyên cớ tình cờ
nào … Thân xác trở về đất mẹ
vĩ đại còn khổ đau tan biến
vào bầu trời để rồi chẳng còn
khổ đau chẳng còn thân xác trong
bước độc hành về đi chốn khác.
Thôi, hãy yên nghỉ, hỡi người anh em
thân thiết năm nào, hãy yên nghỉ,
lắng nghe đất với trời đang tàn
theo khúc nhạc chiều tàn.
SUFFERING
For three young brothers
Because you were born into suffering
and having traveled all the paths of
suffering and thus capable of
understanding that suffering grows and
grows until it can no longer be
forever imprisoned in bodies and
bodies are too wasted to bear the
suffering and thus perhaps that is why
the tears start falling the tears are the
suffering departing from the body
the body departing from the suffering
and we depart from each other although
we have lived with each other in brotherhood
for a long time beginning with some
fortunate chance… the body returns to
the great motherland while suffering
disappears into the skies and then suffering
is no more bodies are no more in the
lonely journey elsewhere. Alas, let’s
rest, o my beloved brother of old, rest
you now, listen to the earth and the skies
disappearing with the melodies
OF a sun setting afternoon.
Timothy Steele
AN AUBADE
As she is showering, I wake to see
A shine of earrings on the bedside stand,
A single yellow sheet which, over me,
Has folds as intricate as drapery
In paintings from some fine old master’s hand.
The pillow which , in dozing, I embraced
Retains the salty sweetness of her skin;
I sense her smooth back, buttocks, belly, waist,
The leggy warmth which spread and gently laced
Around my legs and loins, and drew me in.
I stretch and curl about a bit and hear her
Singing among the water’s hiss and race.
Gradually the early light makes clear
The perfume bottles by the dresser’s mirror,
The silver flashlight, standing on its face,
Which shares the corner of the dresser with
An ivy spilling tendrils from a cup,
And so content am I, I can forgive
Pleasure for being brief and fugitive.
I’ll stretch some more, but postpone getting up
Until she finishes her shower and dries
(Now this and now that foot placed on a chair)
Her fineboned ankles, and her calves and thighs,
The pink full nipples of her breasts, and ties
Her towel up, turban-style, about her hair.
* Timothy Steele (born January 22, 1948) is an American poet, who generally writes in meter and rhyme. His early poems, which began appearing in the 1970s in such magazines as Poetry, The Southern Review, and X. J. Kennedy’s Counter/Measures, are said to have anticipated and contributed to the revival of traditional verse associated with the New Formalism
MỘT KHÚC NHẠC SỚM
Trong lúc nàng tắm, tôi thức dậy nhìn, một cặp
Bông tai lấp lánh trên cái giá cạnh giường, một
Tấm chăn đơn màu vàng, kéo ngang qua tôi, xếp
Nếp phức tạp như tấm màn cửa trong những bức
Tranh từ bàn tay của những bậc thầy già giặn.
Cái gối, trong giấc ngủ chập chờn, tôi ôm còn
Vương vị ngọt mặn của da thịt nàng; tôi cảm
Nhận tấm lưng, mông, bụng, eo mượt mà của nàng,
Sự nồng ấm của đôi chân thon dài quấn lấy
Chân và hông, và kéo tôi vào. Tôi duỗi mình
Cuộn lại một chút và nghe nàng hát giữa tiếng
Nước tuôn chảy xè xè. Dần dần ánh sáng sớm
Rõ hơn, những lọ dầu thơm bên tấm gương bàn
Trang điểm, cái đèn pin bằng bạc dựng úp mặt,
Ở góc bàn trang điểm, chiếc ly cắm dây leo
Trường sinh tỏa xuống. Và tôi thỏa mãn làm sao,
Có thể tha thứ niềm lạc thú vì ngắn ngủi
Và thóang qua. Tôi tính duỗi mình thêm, nhưng ngừng
Lại tỉnh giấc. Cho đến khi nàng tắm xong và
Lau khô (lúc bàn chân này lúc bàn chân kia
Đặt lên ghế), những mắt cá chân xương mịn, bắp
Chân và bắp vế, những núm vú vun đầy màu
Hồng của nàng, và nàng đội cái khăn xếp, gấp
Chéo lên tóc.
Trích từ “American Poetry – A Memorable Time” Thơ Mỹ Một Thời Đáng Nhớ.
WHO I THINK YOU ARE
Empty out your pockets nigh time,
Daddy.key and pennies, pocket
watch, a favoredPhotograph of Ma,
and orange-flavoredsucker-candies, in the dresser-caddy.
Grandpa, leaves his silver in his trousers
potions for catarrh set on the bureau,
and his Castile soap, “All pure.” Oh,
those oval, olive cakes for early rousers!
Baba’s home is different from my Daddy’s:
the sofa arms are draped with quiet lace,
Does he fix fish with cardamon and mace?
Coupons in a cookie tin. Meat patties,
Steaming Cream of Wheat and ripe banana,
Juice cup with the little paper hats
the guava jelly jars on plastic mats.
We are your children and receive your manna.
I see you both. I see what’s in your
pockets.Coins from you, Dad’. Baba?
What’s for me?Fortune cookies,
child, and sacks of tea,cigar bands
and glinting, dimestore lockers.
Ban đêm Ba hãy móc hết những gì trong túi ra.
Chìa khóa, tiền xu, đồng hồ bỏ túi, tấm ảnh
ngọai hình của Mẹ, và những chiếc kẹo
ngậm mùi cam, bỏ trong cái hộp.
Ông nội để những đồng bạc trong túi quần dài
những liều nước mũi đông đặc trên bàn giấy,
và cục xà bông Castile , “Tất cả còn nguyên.” Ôi,
những chiếc bánh ngọt ô lưu hình bầu dục cho kẻ thức sớm!
Nhà của Ông bà nội khác với nhà Ba tôi:
những tay ghế xô pha được phủ đăng ten trang nhã
Ông có cá kho với hương liệu gừng và hạt dẻ?
Phiếu bớt giá trong hộp bánh bích qui. Nhân thịt xay,
Bánh ngũ cốc Cream of Wheat hấp và chuối chín,
ly nước Trái cây với chiếc nón giấy nhỏ
những lọ mứt ổi trên miếng đệm lót bằng nhựa trên bàn.
Chúng ta là con cháu và nhận bánh thánh của Ba và Ông bà nội.
Tôi thấy cả hai. Tôi thấy những gì trong túi Ba.
Những đồng cắc của Ba, của Ông bà nội? Cái gì cho con?
Những chiếc bánh bích qui rủi may, đứa trẻ, và những bị trà
những băng xì gà và tủ đựng đồ lấp lánh rẻ tiền.
TÂN HÌNH THỨC
VÀ CÂU CHUYỆN KỂ
Khi tôi ngồi uống cà phê ngoài lề
đường và kể lại câu chuyện đã
được kể lại, từ nhiều đời mà đời
nào cũng giống đời nào, mà lời nào cũng
giống lời nào, về người đàn bà và
đàn con nheo nhóc (nơi góc phố được
gọi là chỗ chết, nơi góc phố được
gọi là chỗ sống), kẻ những đường kẻ
bằng than đen; gãy góc, xấu xí như
cái bóng trong tấm hình cũ, như dĩ
nhiên hôm nay ngày mai ngày mốt, như
thế thôi thì thế thôi, biết đâu chừng
nhưng người đàn bà và đàn con nheo
nhóc, vẫn kể lại câu chuyện đã được
kể lại, như người khác đã từng kể
lại, dù chẳng để lại gì ngoài câu
chuyện đã kể, bởi câu chuyện đang
tự kể lại, và không ai, ngay cả
người đàn bà và đàn con nheo nhóc,
bước ra ngoài câu chuyện đã được kể lại.
While I sit sipping my coffeeon the
curbside and telling mystory passed down the
generations telling a story like the story
told by every generation,
about a woman and her sorry
brood (on a corner of a city
known as the place of death, on a
corner known as the place of life),
drawn in by dark lines of charcoal;
broken curves, ugly shadows of
old photographs, like today and
tomorrow and the day after
tomorrow, and that’s about it,
who knows if the woman and her
sorry brood, still telling the story
that has been told by so many
others, nothing different from
the story, the story that tells
itself, even though there is no-
thing beside the story that
tell sitself, including the
woman and her sorry brood,
stepping out-side of the story being told.
Khế Iêm
NHÁNH SẦU
Với ngày, tiếng nói là miểng nhọn
Đập vỡ những chiều xanh tóc gai
Với thời, bao nỗi mắt ẩm ướt
Ôi chăng, chảy trôi nước tất bật
Bồi hồi những trái tim đồi xa
Dập vùi chút dĩ vãng chập chững
Bình nguyên thản nhiên trong lòng ta
Lần theo ngàn sương, bẫy ương ngạnh
Thở đi, bao la thay hừng đông
Thổi ra những thương tích bầm vập
Gõ ran những chảo đời có thật
Nghe ầm vang sóng rời đầu nguồn
Đã chở tro về chôn bến nhớ
Đã ngờ trong một thoáng từ ly
Là mở ngỏ ý tình, bỡ ngỡ
Ta uống nhầm rượu hay, cơn sầu bi.