Nguyễn Tất Độ
Vào lúc không–khi–nào, tôi đang đứng
gần chỗ không–nơi–nào, tôi đã gặp
và làm quen với một người tên là
Không-Ai-Cả. Hai chúng tôi chào hỏi
nhau bằng không–câu–gì, rồi bắt đầu
chuyện trò với nhau nhiều thứ, đại loại
như về việc không–vấn–đề–gì. Rồi
tôi phải đi, người đó cũng phải đi.
Chia tay, đọng lại trong tôi không–một
–ý–nghĩ. Tôi về viết một bài thơ
trong đó không–có–một–ký–tự–nào,
để chia sẻ với không–một–người–nào
một câu chuyện không– (*)có–nội–dung–gì.
__________________
(*) hẳn-không
Tranh kèm bài: Không đề 2, Dương Đình Sang

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.