THƠ HỒ ĐĂNG THANH NGỌC
________________________

BÀI THƠ CỦA MỘT NHÀ THƠ
hôm qua nhà thơ làm bài thơ
trong lửa rồi đem chôn dưới vực
sâu/ bài thơ về màu của đóa
hoa làm trái tim nhà thơ rướm
máu/ bài thơ về những chiếc lông
ngỗng màu tối trong những ngày xa
nhau, những chiếc lông sáng màu trở
lại khi người đàn ông trở về,
song con ngỗng đã chết/ bài thơ
về sợi tóc của cây dương liễu
được bàn tay tình yêu ve vuốt/
bài thơ về một cặp tình nhân
ôm nhau trong lúc nhẩm tính về
hóa đơn bữa tối trên bàn ăn
nơi một quán vắng/ bài thơ về
người phụ nữ đội ô đi trong
nắng chiều của ngày tận thế/ bài
thơ về vẻ đẹp của trái đất
này sẽ là niềm cay đắng/ bài
thơ của những đớn đau về những
mất mát đất đai/ bài thơ về
những linh hồn không còn hát nữa
dù đêm trăng rất sáng … Những bài
thơ là sự bất lực của ngữ
pháp. Tuy nhiên những bài thơ ngày
một bị rẻ rúng, trong khi nụ
hôn chân thật ngày một hiếm hoi
 
BAY
bay vào tia sét để ý nghĩ ai
đó lóe lên/ bay vào cơn mưa để
ngôn từ ai đó ẩm ướt/ bay vào
nỗi đau để nước mắt trào dâng/ bay
vào biển cả để chết như bầy cá
phơi trắng bụng vì nhiễm độc Formosa/
bay theo viên đạn và thấy nhân loại
vẫn đang bắn nhau/ bay theo con kên
kên thấy có người đang chết đói/ bay
dọc biển miền Trung cá chết để thấy
mình đầy vô cảm/ … bay qua những trang
sách để thấy đang nghe diễn thuyết về
sự không hoài nghi sáo rỗng/ bay vào
những ảo tưởng tốt đẹp và thấy thân
mình đầy máu
 
BÊN SÔNG
Cây lau bên sông phất phơ chiếc quạt lông
trắng như phất phơ cái đuôi con vịt bầu
đang ngoe nguẩy giữa mùa hè/ con đường dưới
đáy sông gần như dừng lại bởi dòng nước
không chảy nữa trên con đường dưới đáy sông
từ xa xưa/ bởi trên đỉnh nguồn bức tường
thủy điện đã chặn lại thành một barie con
đường dưới đáy sông và rừng đại ngàn giờ
đã bị cạo trọc lóc như cái đầu của
cầu thủ Ronando/ những đàn cá biến mất sau
những cú dí điện hay ngộp thở chết hàng
loạt chúng chả thiết sinh sôi nữa dẫu bao
mùa lũ qua và những bến nước đã vắng
bóng người tắm giặt/ cụm từ “vẫy vùng trên
sông” đã không còn được lũ trẻ con nhắc
tới bởi chúng đâu còn tắm sông để vẫy
vùng trên sông/ trên con đường dưới đáy sông
gần như dừng lại bởi dòng nước không chảy
nữa tôi nhìn thấy ánh mắt em dừng lại
trên cụm hoa lau trắng/ đừng đưa ánh mắt
đi nơi khác em nhé bởi nếu thế thì
những bông hoa lau cũng sẽ biến mất/ ôi
làm sao để em có thể không đưa ánh
mắt đi nơi khác
 
BUỔI TỐI
Mặt trời đã rụng trên những chiếc
lá trong vườn những ngôi sao đã
mọc lên từ những chiếc lá hàng
triệu năm/ những chiếc lá đã hứng
mặt trời và đón những vì sao
và cũng hàng ngàn năm những chiếc
lá đón nhận những câu hỏi chúng
ta sinh ra trên trái đất này
từ đâu những bước chân muôn ngàn
kiếp trước đã đi qua những đâu
những bước chân từ vô lượng kiếp
đã về đến đâu/ chúng ta đã
nói gì trên những bước chân chúng
ta đã đi qua bao nhiêu cái
chết để rồi chúng ta bây giờ
đang trên đường đi đến cái chết/
thật sự chúng ta đang sống hay
đang thỏa hiệp sống hay chúng ta
vừa chết vừa thỏa hiệp trước một
cái chết đang đến từ từ hay
đang giả vờ quên đi đang giả
vờ không biết về một cái chết
đang đến/ Oh chúng ta đang diễn
trò trong khi mặt trời rụng và
những ngôi sao mọc lên từ những
chiếc lá không nghĩ rằng gương mặt
chúng ta đang già đi nhăn nheo
một cách thảm hại/ này phía trước
là cái chết đấy
 
CÓ NHỮNG NGÀY
Có những ngày những cái tai rớt
ra trên mặt bàn vì chứa quá
nhiều thông tin đến nỗi những thông
tin quá nặng và khiến những cái
tai bị xé tách khỏi cái đầu
và rớt xuống mặt bàn người đàn
ông lấy tờ báo lùa những cái
tai rớt ngổn ngang xuống đất có
những ngày những con mắt rớt ra
rơi xuống mặt bàn vì đã nhìn
quá no nê những cô gái khỏa
thân uốn éo trên màn hình computer
người đàn bà lấy cái chổi lông
gà suốt một cách không thương tiếc
những con mắt xuống đất vừa suốt
chổi lông gà vừa lầm bầm chửi
rủa đồ khốn đồ đĩ thõa đồ
mất nết có những ngày những quả
tim rớt ra khỏi lồng ngực lăn
lông lốc xuống vệ đường sau khi
đã quá no nê những bữa tiệc
vô cảm những quả tim chứa quá
nặng những đồng bạc đến nỗi lồng
ngực rách toang không chứa nổi quả
tim người tu hành vừa đi qua
đường vừa gõ mõ tụng niệm giữa
những đồng bạc loảng xoảng văng tung
tóe trên đường có những ngày những
ngón tay rụng xuống khắp mặt đất
vì đã cầm nắm quá nhiều chúng
nói chúng tôi cần nghỉ ngơi chúng
rụng xuống và mọc lên những tai
nấm chúng hy vọng những tai nấm
có thể nghe mưa một cách hồn
nhiên có những ngày như thế thật
đấy không tin à nhìn kỹ lại
đi
 
DA THỊT CỦA THỜI GIAN
Da thịt thời gian có màu gì? da
thịt của thời gian có mùi gì? da
thịt của thời gian có những vết sẹo
gì? tôi đang cắm mặt vào smarphone cắm
mặt vào television rồi nhìn chuồng bò để
hoang nhìn những bếp lửa đun củi để
hoang phải chăng chúng không gợi nhắc gì
về da thịt ươm màu khói cũ của
thời gian? tôi đi dọc thời gian ôm
ấp lấy da thịt nàng tôi đi dọc thời
gian và cười nhạo ánh sáng và bóng
tối tôi đi dọc thời gian và trò
chuyện với người xa lạ/ một ngày nào
đó hay đang là ngày đó tôi đi
dọc thời gian và sẽ bỏ quên dòng
máu của ánh ngày mang da thịt mùi
quê hương tôi đi dọc thời gian và
sẽ ngoại tình với dòng máu mang bóng
đêm/ làm sao có thể như thế khi
tôi sẽ chối bỏ thời gian và muốn
trở về với cái cái chết với mùi
da thịt ngây thơ?
 
ĐANG NHẢY NHỮNG NHỊP ĐIỆU
Những nhịp điệu của ánh sáng màu
của tiếng nhạc và trống những nhịp
điệu của bàn chân rách nát những
nhịp điệu của máu rơi thấm cát
những nhịp điệu của loài sên chậm
chạp và cả nhịp điệu của loài
rêu nhầy nhụa/ tôi đang nhảy những
nhịp điệu của tôi bằng đôi chân
khẳng khiu bằng đôi tay chàng hiu
bằng đôi tai con chim chíp mìu
bằng đôi mắt của loài ễnh ương/
những nhịp điệu tôi nhảy theo tiếng
trống những nhịp điệu lay lá cọ
múa bên suối những nhịp điệu lẫn
lộn vỗ bằng những ngón tóc tím
bầm trên những tấm da trâu già
nua nhẵn bóng đã tám mươi tuổi
căng trên tang trống/ tôi đang nhảy
những nhịp điệu gì giữa những đóa
hoa bị giẫm nát/ hình như tôi
đang nhảy nhịp điệu của con lợn
rừng sau khi bị găm viên đạn
của gã thợ săn máu đang nhảy
nhịp điệu rạn vỡ trong ánh sáng
vầng trăng đêm/ những điệu nhảy của
nước mắt
 
ĐỪNG ĐỂ MẤT PHÚT GIÂY NÀY
Nếu còn băn khoăn về cuộc đời bạn
đừng đánh mất phút giây này để mặc
những sai lầm diễn ra đừng cố trở
nên hoàn hảo bởi ngay cuộc sống ta
đang sống đây có hoàn hảo đâu đừng
đánh mất phút giây này hãy bơi trên
nhiều dòng sông khác nhau đến những nơi
ít người đến đi trên những con đường
ít dấu chân người/ đi lại với thật
ít đồ đạc/ đừng đánh mất phút giây
này hãy cứ đến một dòng sông nào
đó dẫu ở đó chỉ toàn là nỗi
đau đầy máu có vị chua như giấm/
đừng đánh mất phút giây này hãy đến
một cây cầu dẫu nó sắp gãy/ hãy
đi qua sa mạc dẫu biết mình có
thể sẽ chết khát/hãy cứ để mình
mắc kẹt trên một đỉnh núi đầy mưa
trong lúc mình không biết cách nào để
xuống núi/ đừng để mất phút giây này
nếu muốn hãy cứ buột miệng lời thô
thiển bởi chúng ta không có lá gan
của chủ nghĩa anh hùng được tô vẽ
bởi mưu toan của nhân gian/ đừng để
mất phút giây này hãy cứ trần trụi
là ta run rẩy sợ hãi/ hãy cứ là
con chim sẻ bị ướt đang run rẩy
trước hiên nhà người con gái/ đừng để
mất phút giây này chui đầu vào tổ
ong để nếm vị ngọt dẫu sẽ bị
ong đốt sưng vù và đắm mình trong
tai họa/ đừng để mất phút giây này
hãy biết sợ khi ai đó nói họ
tin và không hề hoài nghi/ đừng để
mất phút giây này cho đến khi biết
mình sắp chết.
 
LỜI MỘT CÔ GÁI
Anh nói anh yêu em nhưng
|sao em bảo buông tay em
ra anh đã buông lúc đó
anh viết tên em lên cát
để làm gì, vô ích/ anh
nói anh yêu em nhưng sao
khi đi qua em rất gần
anh đã không ôm em, anh
không phả vào môi em hơi
thở/ anh nói anh yêu em
nhưng sao khi đất đai em
cằn khô anh không cho em
cơn mưa, cho hạt em đâm
chồi xanh giữa đất trời/ anh
nói anh yêu em nhưng sao
lại nghĩ em là bong bóng
bay mà không thả em bay
lên trời, anh giữ em lại
trong tay làm chi/ anh nói
anh yêu em nhưng sao khi
em là bụi cây khô, anh
đã không châm lửa cho chúng
ta cháy bùng lên/ anh nói
anh yêu em nhưng sao khi
mặt trời đã tắt, anh không
ban cho nó nụ cười … anh
nói yêu em, nhưng sao lại
thuê con lạc đà chở trái
tim anh qua sa mạc đưa
tới hiên nhà em/ sao chính
anh không đến/ em không chỉ
cần trái tim, em còn cần
một vòng tay ôm/ một cái
ôm choàng nhanh hơn cả ánh
sáng/ anh nói anh yêu em
nhưng sao …
 
MỘT BỨC TRANH
Vầng trăng người đàn bà ngồi
đang bị mặt trời gậm nhấm/
vầng trăng hao khuyết trên đầu
gối nàng và ngày đang đi
qua lơ đễnh/ mái tóc của
người đàn bà bị vầng trăng
hao khuyết nuốt chửng/ mái tóc
chỉ còn đuôi tóc thò ra
dưới ngọn đèn đường sáng rỡ
dưới vầng trăng hao khuyết/ nước
mắt người đàn bà rớt trên
mặt đường dưới ánh trăng mờ
khuyết và trái tim nàng bốc
lửa dưới vầng trăng hao khuyết/
trong khi đôi chân nàng cố
nhảy ra khỏi đám cháy dữ
dội dưới ánh trăng mờ khuyết/
cứ nhảy ra vùng vẩy nhảy
ra/ đi đâu về đâu không
ai biết dưới vầng trăng hao
 
khuyết.
 
Tranh Bửu Chỉ

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.