Chùm thơ nhiều tác giả
___________________

TĨNH VẬT

 
Xuân Thủy
ÔI! TRỜI ÔI
trời lại làm mưa mưa
đi đâu đây trong gió
chiều lồng lộng một mình
một mình… lặng nghe gió
đi về tiếng chuông ngân
ngân mõ cóc cóc chùa
nghiêng nước đổ xe hơi
đỗ lại một người đi
đi cánh cò bay trên
tháp rùa kêu gõ nắng
bạc đầu keng keng kinh
kinh nhang trầm thắp khói
lan mờ mờ người mờ
mờ âm thanh lặng tiếng
mõ gõ đều đều đều
người người người này người
nọ người kia đi vào
chùa … người ăn xin ở
cổng xe hơi lăn bánh
lăn bánh trong mưa trong
gió bụi nhòa nhòa…
04/6/2015

Biển Bắc
CON DẾ
Không nằm trong hộp
diêm nhàu mang nhãn hiệu ký
ức mà rất cáo
cạnh trong vỏ da màu hiện
đại con dế của
tôi vẫn gáy vang ran trong
những đêm mưa lả
rả để ru giấc ngủ quạnh
lẻ với đôi cú
tin nhắn sáng lên của rung
động nhột nhạt ấm
áp trong hộp đêm……tôi nằm
(cuối 6, không 8)
 
Đinh Thị Như Thúy
CÂY TRONG SƯƠNG
những tiếng gọi như tan
vào khoảng rỗng sương dâng
mịt mờ suốt một ngày
một đêm dài một ngày
dài một đêm dài rồi
ngày dài rồi đêm dài
tiếp nối những tiếng gọi
cứ tan vào khoảng rỗng
sương dâng mịt mờ chỉ
cây và cây và cây
những cây trổ mầm xanh
bên cầu những cây trơ
trụi lá những cây nứt
ngang thân mầm rễ đỏ
những cây ngơ ngác ươm
hoa nhẫn nại đứng im
lìm trong màn sương bủa
vây như sữa chỉ cây
và cây và cây đầm
đìa chảy từ lá từ
thân những dòng nước mắt
trong suốt lạnh chỉ cây
và cây buồn bã chịu
đựng chỉ cây và cây
vẫn những tiếng gọi như
tan vào khoảng rỗng vẫn
sương dâng mịt mờ suốt
những ngày dài những đêm
dài vẫn chỉ cây và
cây và cây bất lực
cháy những đốm lửa rưng
rưng trong ký ức
20.4.2014
 
Đài Sử
TĨNH VẬT
Ly rượu được đẩy qua
đẩy lại trên bàn bàn
tay cầm ly rượu thay
đổi tốc độ di chuyển
ban đầu của ly rượu
nhanh đến chóng mặt bàn
tay cầm ly rượu tỷ
lệ thuận với tốc độ
của nó lời nói tỷ
lệ nghịch với nó theo
thời gian tốc độ của
ly rượu chậm dần và
rồi những bàn tay hờ
hững với nó và rồi
những lời nói chua chát
với nó ly rượu di
chuyển với vận tốc say
cho đến khi nó không
còn đứng vững ly rượu
rơi vào khoảng không chạm
đất vỡ toang.
 
Đặng Thân
THÁP BÚT
Ngong ngỏng bên nghiên mực. Loi choi
“Tả thiên thanh” như dáng điệu một
Tên dặt dẹo đứng thủ dâm thầm
Lặng suốt trăm năm. Hồn trí thức
Triền miên miền ẩn ức. Cả dân
Tộc lộc ngộc một đoàn người vía
Hồn nhược tiểu. Khí thăng hoa được
Một chút này chăng. Phút thăng hoa
Cưỡng bức. Một thánh thi tạc dựng
Ba chữ “địt mẹ giời” để giải tỏa
Cả khối lòng bi ức của quân
Trí thức. Bất bình chi bấy hóa
Công ơi. Từ bấy cây dương vật
Đá hóa Ngôi Lời. Cả nước vào
Phen dậm dật, sụt sùi, lầm than
Huyết lệ. Thủ dâm ơi nay đã
Thành quốc túy. Tất cả say sưa.
Bao thi sỹ thủ dâm trước nàng
Thơ. Bấy hủ nho thủ dâm trước
Bàn thờ. Nàng thơ hình tam giác.
Cũng là biểu tượng của Tam Tài
Thiên địa nhân. Tam giác Pita
Gore. Ngọn bút… Bàn thờ hình chữ
Nhật. Hình quốc kỳ. Tiền tệ. Mực
Nghiên… Ngọc hành đá cô đọng nỗi
Ưu phiền cẩm thạch phóng tinh hoài
Đầy mãi một Hồ Gươm. Làm cạn
Kiệt cả khí thần sỹ tử. Hồ
Ngàn năm như vết chân Giao Chỉ.
Ướm chân vô kết tử thánh tiên
Rồng. Tồng ngồng bay lên Thăng Long
17.1.2005
 
Đặng Xuân Hường
Ý TƯỞNG
chợt nghĩ đến một ý
rất thơ rồi cũng chợt
quên mất tan mất trong
tâm trí như là chợt
đến chợt đi không còn
dấu vết gì cứ thế
lần mò mãi cũng chẳng
tìm ra rồi bỗng như
thấy đó nằm đó mà
không cách gì diễn tả
được sau đó lại biến
mất trong phút giây trong
tầm tay!
 
Đình Nguyên
BUỔI SÁNG
Lại là một buổi sáng không phải buổi
chiều tôi ngồi cùng anh cà phê buổi
sáng cũng vẫn trăn trở đam mê một
đời yêu thơ vẫn là buổi sáng hừng
hực lửa trong anh cháy không phải buổi
chiều
Nối câu chuyện buổi sáng năm nào buổi
sáng năm qua vẫn ngồi cà phê buổi
sáng và như một con đường tất định
sẽ ắt trở thành buổi sáng luôn ngự
trị trong anh nối dài thao thức yêu
thơ
Câu chuyện muốn viết ra buổi sáng năm
qua rạng rỡ đẹp như buổi sáng còn
có cả một ngày cho ánh hồng dương
đi qua nói thì dài mà vẫn chưa
đi qua buổi sáng tôi nhìn thấy buổi
sáng
Ngọn lửa trong anh cháy y như buổi
sáng rực lên màu sắc đẹp đẽ vô
cùng vì nó được đốt bằng củi đam
mê trong hình hài ốm yếu gã cách
tân thơ sống trọn một đời với thơ…
thơ…
Ai nói gã Khế Iêm ra sao thì
ra chứ tôi thấy trong anh cả buổi
sáng rạng hồng vì thật sự đó chính
là buổi sáng người bạn vong niên của
tôi ơi đừng bao giờ để tắt ngọn
lửa
Buổi sáng đi qua chậm nhưng anh còn
một ngày dài mình vẫn chưa thấy buổi
trưa nên còn nhiều chuyện để làm vào
những buổi sáng anh bình minh tôi cũng
bình minh các bạn bình minh ngày rạng
rỡ
(tặng Khế Iêm)
19-04-2013
 
Đoàn Vương
THÁNG SÁU
Tháng sáu mang trên vai những cơn
mưa dông dài vô tận lận đận
suối nguồn cơn gào thét như dội
về từ ngàn kiếp xa xôi … tháng
sáu xa vời tháng sáu chơi vơi
chợt nhớ chợt quên điều mình chưa
nói đêm trăng em hỏi tháng sáu
trầm tư tháng sáu suy tư nỗi
niềm hoa phượng trong tiếng ve sầu
nén xuống vực sâu trăm ngàn bận
rộn tháng sáu chộn rộn những tiếng
còi tàu xuôi bắc vào nam nỗi
niềm vô vàn in vào đêm vắng
tháng sáu trời nắng tháng sáu trời
mưa em ơi về chưa giao mùa
đang đợi tháng sáu mong đợi tháng
sáu ngậm ngùi những vét chân trôi
hòa trong bóng nước em không giữ
được tháng sáu riêng mình vòm trời
bình minh mắt em bỡ ngỡ tháng
sáu mong nhớ tháng sáu qua rồi
mình em hiểu thôi nỗi niềm tháng
sáu … tháng sáu mang trên vô tận
cơn gào thét dội vào suối nguồn …
06/2013
 
V.Ũ
ETHIC
Ethic khóc gọi mẹ
khi ngoài kia khung cửa
là hơi mưa đã lâu
rồi mẹ không còn hiểu
mưa là gì trong mớ
khái niệm bập bùng của
Ethic trong khi nó
vẫn đang khóc gọi mẹ
vì ngay trên khung cửa
vẫn là hơi mưa bốc
lên từ nấm mồ đã
lâu rồi mẹ vẫn nằm
và không còn hiểu mưa
là gì trong tiếng khóc
mồ côi của Ethic
 
Hạc Thành Hoa
GIẤC MƠ CỦA ĐÁ
Không còn tảng đá nào được yên
thân bởi tiếng búa và tiếng đục
vang lên vang lên ngay dưới chân
nàng đang nuôi một giấc mơ đến
thành đá từ khi có đá dù
trơ trọi một mình vẫn đứng cho
bầu trời bớt trống nàng tối sầm
những khi trời chuyển mưa lại xanh
ngay khi trời vừa tạnh nếu một
ngày nàng âm thầm bước xuống thì
cả bầu trời trống trài vô cùng
giấc mơ cũng không còn nữa nàng
đã thật sự chết ngay khi vừa
sống … khi tôi rời thị xã ra
đi thì nàng đã hóa đá hôm
nay dưới mầu trời xanh ngày đó
không biết nàng có còn là đá
những nhát búa cuộc đời và chiếc
đục thời gian có để cho nàng
được yên với giấc mơ của đá.
 
Hạnh Ngộ
CẢM ƠN EM
Cảm ơn em đã không tô son
Sau khi ăn để anh có thể hôn
Em tự nhiên và không sợ vết
Son dính trên cổ áo bài hát
Về vết son môi trên áo anh
Đã xưa rồi Diễm đã xưa rồi!
Cảm ơn em đã không xài nước
Hoa để anh không phải quay quắt
Nhớ mùi hương ấy trong những ngày
Thiếu vắng em không có mùi em
Anh cảm ơn em đã không thường
Nhắn tin vào những tối bận rộn
Không hỏi ở đâu buồn hay vui
Không nhắn “em nhớ anh” dù biết
Em rất nhớ, cảm ơn em đã
Cho anh những giây phút tự do
Trong ràng buộc với nỗi nhớ em …
Sàigòn, 14–11–2014
Tranh bài: Thomas Arvid

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.